Khoảng 9h tối, cuối cùng Lâm Nhĩ Tích cũng chịu vác xác về nhà.

Vừa đi vào trong, cô đã thấy Vũ Hạo đứng đợi sẵn, anh còn mang tạp dề có in nhiều hình con vịt vàng.

Lâm Nhĩ Tích không nhịn được mà cười phá lên: "Tiểu Hạo, anh ăn mặc kiểu gì vậy?"

Vũ Hạo như vứt bỏ liêm sỉ từ bao giờ, bước nhanh đến gần Lâm Nhĩ Tích. Trong lúc cô đang cười hả hê đã hôn lên môi cô thật say đắm.

"Uhm..."

Một hồi, Lâm Nhĩ Tích cố thoát khỏi anh. Dù hai má cô đã ửng hồng, nhưng vẫn cố giữ thể diện: "Anh làm gì vậy?"

Vũ Hạo cười cười nắm lấy tay cô, không nói gì mà kéo cô một mạch vào nhà ăn.

\-\-\-\-\-\-\-\-

Vừa bước vào nhà ăn, sự chú ý của Lâm Nhĩ Tích đã dừng lại ngay ở chiếc bánh kem trắng có dòng chữ đỏ trên bàn.

"Mừng kỉ niệm 1 năm Tiểu Hạo sa lưới Tiểu Tích Tích"


Cô nheo mắt nhìn anh vẻ nghi hoặc: "Anh viết cái gì lên bánh vậy?"

Vũ Hạo vừa cười vừa ngồi xuống ghế, mạnh tay kéo cô ngồi lên đùi mình, hai cánh tay khóa chặt lại không cho cô thoát ra.

"Anh..."

Vũ Hạo cạ cạ mặt vào tóc cô: "Tôi đã sa lưới em như thế này nè, đồ xinh đẹp quyến rũ người khác"

Lâm Nhĩ Tích nghiêng đầu nhìn anh: "Người khác ư?"

Vũ Hạo nhắm mắt hưởng thụ mùi hương trên tóc cô: "Không, tôi nói sai. Chỉ được một mình tôi thôi"

"..."

"Tiểu Tích Tích, tôi muốn làm bánh kem có ghi sa lưới em năm thứ 49, 50 chẳng hạn"

"Tiểu Tích Tích, tôi muốn yêu em đến cuối cuộc đời"

"Tiểu Tích Tích, tôi thấy rất may mắn khi được gặp em. Nên căn phòng khách sạn lần đầu chúng ta gặp mặt, tôi thuê đứt từ đó, không cho ai vào nữa"

Lâm Nhĩ Tích im lặng nghe từng lời đường mật của Vũ Hạo, đột nhiên thấy rất thích. Mỗi ngày anh đều gạ gẫm cô theo nhiều cách khác nhau, nhưng thật sự là nghe hoài không chán.

"..."

"Tiểu Tích Tích, tôi còn muốn có một đứa con"

Lâm Nhĩ Tích giật nẩy mình: "Xấu xa!"

Cô chưa kịp vùng ra khỏi cánh tay Vũ Hạo, đã bị anh bế xốc đi lên lầu.

"Thả tôi ra! Tôi còn chưa kịp ăn tối!"

"Yên tâm, nhất định tôi sẽ không để em đói"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Sáng hôm sau, Lâm Nhĩ Tích mệt mỏi nằm trên giường. Toàn thân cô trần như nhộng, chỉ có tấm chăn đắp người cho đỡ trống trải.

Cô nhìn sang bên cạnh, thấy bạn cùng giường đã đi đâu mất hút, chỉ nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

"Eeeeee" \- điện thoại Lâm Nhĩ Tích đột nhiên rung lên, cô cầm lên nhìn tên, đúng là người cô muốn gọi nhất hiện giờ.


"A lô"

"Thiếu phu nhân, tôi đã làm xong chuyện rồi. Hình chụp rất nhiều, lập tức gửi cho cô"

Thương Đào vừa nói xong, điện thoại Lâm Nhĩ Tích rung lên liên hồi. Từng tấm hình giường chiếu hiện lên trước mắt, Lâm Nhĩ Tích nhếch mép cười gian.

"Tôi còn muốn cô làm thêm một chuyện nữa, sau đó cho cô thêm 200"

"200?"

"Triệu" \- Lâm Nhĩ Tích nói một câu, Thương Đào liền ngửi thấy mùi tiền.

"Vâng, vâng. Tôi lập tức làm ngay!"

Lâm Nhĩ Tích cúp máy, nở nụ cười nham hiểm. Phiến Tuyết Sương, cô dám bày mưu để người phụ nữ khác ngủ với chồng tôi. Tôi liền kêu người phụ nữ đó ngủ với người cô yêu thương nhất.

Ngay lúc đó, Vũ Hạo cũng từ phòng tắm nước ra, chỉ quấn khăn che chỗ hiểm, còn múi cơ vẫn lộ rõ mồn một.

Lâm Nhĩ Tích bỏ điện thoại xuống, dang hai tay làm nũng:

"Ẵm!\*"

\*cùng nghĩa với bế, bồng

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Đến giữa trưa, ở Phiến Gia.

Phiến Tuyết Sương nghe tiếng chuông, lập tức ra mở cửa. Vì gia đình sa sút nên đến cả việc này cũng không có người hầu làm.

"Ai..."

Cô ta chưa kịp hỏi xong, đã thấy Thương Đào ngay trước mặt. Phiến Tuyết Sương giật nẩy mình, mắt tròn xoe, môi lắp bắp:

"Cô...vẫn chưa chết hả?"

Thương Đào mỉm cười: "Làm sao tôi chết được?"

Phiến Tuyết Sương thở phào: "Vậy thì tốt. Nếu vậy..."

"Chưa ngủ với người yêu của cô, tôi chết không cam tâm" \- Thương Đào cười gian chắn ngang lời nói của cô ta.


Phiến Tuyết Sương lập tức thay đổi sắc mặt, có dự cảm không lành: "Cô...cô vừa nói gì?"

Thương Đào không nói, chỉ cười mà đưa cho Phiến Tuyết Sương một xấp hình chụp.

"Thấy hình ảnh chất lượng không? Đêm hôm qua Hoắc thiếu gia vô cùng nhiệt tình, đến nổi tận bây giờ tôi mới đủ sức đi tìm cô"

Phiến Tuyết Sương nghiến răng ken két, vừa xem từng bức hình, tay vừa bóp chặt đến run rẩy.

"Tiện nhân!" \- Cô ta tức giận vung tay định đánh Thương Đào, đã bị đối phương nhanh chóng chặn lại.

"Ê...cô nói tôi là tiện nhân, sao không xem lại bản thân mình đi? Cô bày mưu tính kế cho tôi ngủ với Vũ Hạo thì vẻ vang quá nhỉ?"

"Nhưng cô cũng đã làm đấy thôi! Cô còn dám phản bội tôi. 100 triệu chưa đủ cho cô à?"

Thương Đào cười khinh: "Tôi sẽ không làm nếu biết Lâm Nhĩ Tích là em gái của bang chủ Lâm Bang. Phiến Tuyết Sương, tôi còn yêu đời lắm, chưa muốn chết".

"Còn 100 triệu của cô..." \- Thương Đào vừa nói, vừa móc trong túi áo ra một cọc tiền đô.

Cô tháo chun buộc, quăng một lượt hết lên trời. Tiền theo gió vung vảy xuống đầy đất, có tòe dính trên vai Thương Đào, đã bị cô dùng tay phủi sạch.

"100 triệu của cô tôi trả lại. Nó không là gì cả Phiến Tuyết Sương à. Tiện tôi nói cho cô biết luôn, tôi chỉ việc tới đây nói với cô mấy câu, Lâm Nhĩ Tích đã cho tôi đến 200 triệu. Gấp hai, là gấp hai đó!"

Phiến Tuyết Sương đứng hình không biết nói thêm gì, chỉ đành nắm chặt nắm đấm nhìn Thương Đào đắc ý bỏ đi.

Cô ta cắn chặt răng, cúi người nhặt lại từng tờ tiền đã rớt xuống đất.

"Lâm Nhĩ Tích, không giết được cô, tôi sẽ không làm Phiến Tuyết Sương nữa!"

Phiến Tuyết Sương mắng trong không khí, tự nói tự nghe. Nhặt một hồi, cô ta lại nhìn chằm chằm vào tấm hình chăn gối của Hoắc Thu Vinh và Thương Đào.

Cô ta cắn răng, bóp chặt bức hình. Đúng rồi, phải tìm Hoắc Thu Vinh nói cho rõ!