Mấy tiếng sau, ở bệnh viện.

Lâm Long Đỉnh nằm trên giường, bên cạnh là bình thở oxi và máy đo nhịp tim.

Bác sĩ sau khi xem xét tình trạng của ông, quay đầu thở dài với Lâm Nhĩ Tích: "Kì hạn ba tháng, có lẽ sắp đến rồi"

Lâm Nhĩ Tích cau mày: "Cái gì? Chỉ mới gần hai tháng thôi mà. Bác sĩ, còn một tháng nữa..."

Bác sĩ lắc đầu, nét buồn hiện rõ trên khuôn mặt: "Chúng tôi chỉ có nói lâu nhất là ba tháng. Thành thật xin lỗi..."

Lâm Nhĩ Tích nghe xong, mí mắt như muốn sụp xuống, cô cố giữ lại giọt nước mắt, không để nó có cơ hội lăn xuống.

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ"

"Vâng"


Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Long Đỉnh, nhìn ông trong bộ dạng gầy gò xanh xao. Vốn đã biết mỗi người đều có cái số, Lâm Long Đỉnh cũng không còn trẻ trung gì, có lẽ ra đi cùng là một lẽ tự nhiên. Nhưng Lâm Nhĩ Tích vẫn chưa kịp chấp nhận việc này, cô thấy đau nhói nơi lồng ngực.

Nước mắt của cô muốn chảy ra, nhưng bị đôi mắt hồ ly nuốt ngược vào trong. Từ khi Vũ Hạo ra đi, cô đã tự nhủ với bản thân mình sẽ không bao giờ khóc nữa.

Cô đưa tay nắm lấy bàn tay nhăn nheo của Lâm Long Đỉnh áp vào mặt mình: "Ba, những chuyện ba muốn con gái đều sẽ hoàn thành!"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Xế chiều, Lâm Nhĩ Tích xuống căn tin của bệnh viện mua một ít thức ăn cho Lâm Long Đỉnh, tiện thể kiếm gì bỏ bụng. Chợt cô nhìn thấy bóng dáng ai rất quen thuộc.

Cô cau chặt hàng mày, tức tốc đuổi theo người đó. Không ai khác, đó chính là cô gái vest đen trên boong tàu Royalya II lần trước.

Đến chỗ khuất không người, cô gái đột ngột dừng lại. Cô ta quay đầu lại nhìn Lâm Nhĩ Tích, chiếc nón vành vẫn đội không bỏ ra.

Lâm Nhĩ Tích cau mày: "Cô dụ tôi đến đây?"

"Đúng vậy. Lâm tiểu thư, xin hãy giúp tôi"

"Tôi...giúp cô?"

Giọng cô gái vest đen có mấy phần hối hả: "Tường...à không là Lious, lần trước nó chủ động tráo viên đá quý XR cho cô, bây giờ đã bị bang chủ phát hiện."

Khuôn mặt Lâm Nhĩ Tích cũng trở nên căng thẳng: "Anh ta sao rồi?"

"Tôi e là nó sắp không ổn. Bây giờ chỉ cần cô đến đó gặp bang chủ để trả lại viên đá thật..."

Lâm Nhĩ Tích đắn đo suy nghĩ một hồi. Đáng lẽ viên đá quý XR thật đã bị bán cho Lahm từ lâu, nhưng đột nhiên ông ta lại nói không mua nữa.

Viên đá đó bây giờ vẫn được Lâm Bang bảo quản, đúng lúc Hoắc Tam đòi nó lại không phải là một sự trùng hợp đến bất ngờ ư?

Nhưng viên XR hiện tại không phải vấn đề quan trọng, quan trọng là Lious đã vì đổi đá thật cho cô mà sắp không xong.


Lâm Long Đỉnh từng dạy cô, sống trên đời quan trọng nhất là chữ tín và tình nghĩa, đã có nợ ân, nhất định phải báo ân. Vì vậy dù thế nào cũng phải cứu anh ta ra.

Lâm Nhĩ Tích suy nghĩ xong mới đưa ra quyết định: "Được, tôi sẽ theo cô đến đó trả lại viên đá thật cho ông ta. Nhưng mà..."

Cô gái vest đen chưa kịp mừng, đã đổ mồ hôi: "Nhưng sao?"

Giọng Lâm Nhĩ Tích sắc lạnh: "Tôi muốn thấy mặt cô!"

Cô gái hơi giật mình lùi lại một bước, chuyện này nằm ngoài dự tính của cô ta. Nếu Lâm Nhĩ Tích thấy được mặt thật của cô, không phải mọi chuyện đều bị phơi bày sao?

Lâm Nhĩ Tích đe dọa: "Sao? Cô muốn bảo vệ khuôn mặt của mình, hay bảo vệ em trai của mình? Lily?"

Cô gái bất giờ: "Cô biết tôi là Lily?"

"Sau vụ tập kích trên tàu, tôi đã cho người điều tra. Phụ nữ được Hoắc Bang trọng dụng có mấy ai chứ? Cô là người đưa tin Lily, chị gái ruột của siêu sát thủ Lious, tôi nói có đúng không?"

Cô gái nhếch môi: "Không sai chút nào!" \- Dứt lời, cô đưa tay cầm chiếc nón vành lột xuống.

Đến nước này còn giấu diếm gì nữa chứ, cô ấy biết nhiều như vậy, có biết thêm cũng không sao. Điều hơn hết nữa là cô cũng cần cứu em trai mình.

Chiếc nón hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc đến lạ lùng. Lâm Nhĩ Tích vô cùng bất ngờ, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô: "Cô...là..."

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của Lâm Long Đỉnh.

Lâm Quang Tùng mang ít cháo vào, thấy ông đã tỉnh, nhưng chỉ có thể mở mắt dòm ngó xung quanh chứ không nói chuyện được. Ông thậm chí đã không còn đủ sức để nói nữa rồi.

Lâm Quang Tùng ngồi xuống bên cạnh ông, cẩn thận mở hộp cháo nóng hổi: "Con đút cho ba ăn"

Lâm Long Đỉnh hơi nhếch môi như muốn cười, ngay lúc này thấy con mình có chút gì gọi là hiếu thảo, ông có chết cũng rất nhẹ lòng.


Lâm Quang Tùng vừa đút cháo vừa mở lời: "Con và Tuyết Sương đã đi xem ngày, đúng hai tháng nữa là ngay ngày lành tháng tốt"

Ngay lập tức, Lâm Long Đỉnh tức giận đến sặc cháo, liên tục ho khan, máu trong miệng lại tiếp tục thổ ra.

Ông trừng mắt nhìn Lâm Quang Tùng, giơ ngón trỏ run run chỉ thẳng vào mặt anh, miệng lấp bấp như muốn nói điều gì. Sau đó có lẽ vì tức quá mà lại ngất đi mất.

Lâm Quang Tùng cau mày nhìn ông lão trên giường, sắc mặt thay đổi hoàn toàn. Đến cả lúc sắp chết, Lâm Long Đỉnh vẫn còn muốn ngăn cản chuyện của anh và Phiến Tuyết Sương, thật uổng công hai tháng qua anh làm tròn đạo hiếu.

Ngay lập tức, anh ta đứng dậy, hơi khom lưng rút dây điện của máy thở oxi ra.

"Sống hai tháng hay thêm một tháng thì cũng có ích gì? Dù gì ba cũng không qua khỏi. Thôi thì cứ để tôi tiễn ba đi sớm một chút!"

\=\=\=\=\=\=\=

Cô gái vest đen \- Lily thật ra là ai?

A. Phiến Tuyết Sương

B. Lục Đồng

C. Mạn Thư

D. Dương Hoa Điền