"Hay quá, tiết kiệm được tiền xe tối nay rồi."
Dường như Đường Nhã Phương đã đoán được từ trước, cô kéo Tổng An Nhi nhanh chóng lên xe.

Tổng An Nhi vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, đến tận khi cửa xe đóng lại, cô ấy mới đột nhiên mở to mắt, liếc nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh Đường Nhã Phương bằng vẻ mặt không thể tin được.

Vậy mà lại là Lục Đình Vỹ "Lục, Lục, Lục...!
Tống An Nhi liên tục mấp máy miệng, nhưng cô ấy không thể nói hoàn chỉnh được câu nào, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin.

"Chào cô.

Lục Đình Vỹ liếc nhìn Tổng An Nhi và gật nhẹ đầu xem như chào hỏi.

Vì đột nhiên được Lục Đình Vỹ chào hỏi nên Tống An Nhi cảm thấy hơi sững sở, cô ấy vội vàng đáp lại: "Chảo.

Chào tổng giám đốc Lục." Sau đó, cô ấy nhìn Đường Nhã Phương bằng ánh mặt hoang mang, rõ ràng là vẫn chưa nhận ra được tình huống hiện tại.

Đường Nhã Phương trông thấy vậy thì cảm thấy vô cùng buồn cười, cô chỉ vào Lục Đình Vỹ nói: "Để tớ giới thiệu cho cậu một chút, đây là chồng mới cưới của tớ, Lục Đình Vỹ.


Tống An Nhi: "
Trong xe yên lặng trong vòng một phút đồng hồ, vẻ mặt của Tổng An Nhi cũng dần dần chuyển từ hoang mang sang kinh ngạc, sau đó cô ấy lại cảm thấy khiếp sợ, cuối cùng là trợn mắt há hốc mồm.

"Vậy là...!ông chồng bí ẩn của cậu chính là Tổng giám đốc Lục sao?"
Tống An Nhi sững sờ một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại được giọng nói của mình.

"Chính xác.

Đường Nhã Phương gật đầu rất nghiêm túc.

Tổng An Nhi lại im lặng một hồi, nhưng chỉ sau vài giây, trong mắt cô ấy đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn.

Quả là không thể tưởng tượng nổi!
Tống An Nhi không thể ngờ được rằng vậy mà Đường Nhã Phương lại kết hôn với Lục Đình Vỹ.

Lúc mới biết Đường Nhã Phương đã kết hôn, cô ấy còn tưởng rằng vì quá đau buồn nên Đường Nhã Phương đã tìm bừa một người đàn ông để kết hôn, nhưng cô ấy tuyệt đối không ngờ rằng đối phương lại là ông trùm của ngành giải trí.

Nghĩ đến đây, Tống An Nhi không thể giấu nổi cảm xúc phấn khích.

Thảo nào Lục Đình Vỹ lại đột ngột đầu tư vào một bộ phim điện ảnh tổn kém, đột nhiên đến Thời Đại, hóa ra lý do anh đến đây vốn dĩ không phải vì đàm phán chuyện đầu tư mà là vì Đường Nhã Phương.

Thảo nào trước đây lúc scandal của Đường Nhã Phương và Chu Như Ngọc đang xôn xao dư luận thì Đường Nhã
Phương lại lên hot search, thì ra là vì cô có Lục Đình Vỹ đứng phía sau chống lung.

Thảo nào vừa rồi lúc ở bên trong, anh đột nhiên dừng lại và nói mấy câu như vậy với Đường Nhã Phương, thì ra là - vì anh muốn lấy lại mặt mũi cho cô.

Những năm tháng ở bên cạnh Vi Vịnh Phong là do mắt Đường Nhã Phương bị mù, thế nhưng người tốt ắt sẽ được đền đáp, sẽ chẳng còn những kẻ cặn bã nữa, một người đàn ông xuất sắc hơn đã đến bên cạnh quan tâm và bảo về cô.

không biết tại sao, Tổng An Nhi đột nhiên cảm thấy vô cùng hả giận.


Trong lúc đồ để tiện Chu Như Ngọc đang cảm thấy đặc trí vì đã thành công cướp được Vi Vịnh Phong, thì Đường Nhã Phương đã kết hôn với một người – đàn ông quyền quý không thể với tới là Lục Đình Vỹ.

Mặc dù đều là nam thần của cả nước, nhưng giữa hai người có sự khác biệt vô cùng lớn.

Một người là tên cặn bã giả nhân giả nghĩa, còn người kia là một ông hoàng thần bí và cao quý thực sự.

"Ha ha, hả hệ quá đi mất, nhất định hai tên khốn nạn Vĩ Vịnh Phong và Chu Như Ngọc sẽ không ngờ rằng cậu sẽ kết hôn với Tổng giám đốc Lục đầu.

Thật sự hả hệ quá đi! Tớ thực sự không thể chờ thêm được nữa, tớ rất muốn nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của bọn họ sau khi biết chuyện này, nhất định sẽ rất đặc sắc!
Không biết đã qua bao lâu sau, rot cuộc Tổng An Nhi mới thở dài một hơi, thật lòng cảm thấy vui mừng thay cho Đường Nhã Phương.

Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ liếc nhìn nhau, cô khẽ cười và nói: “Trừ cậu ra thì tạm thời không có mấy ai biết chuyện tớ đã kết hôn với Đình Vỹ, tớ cũng không có ý định công khai." "Yên tâm đi, tớ sẽ không nói gì cả.

Nhã Phương, tớ thực sự cảm thấy vui vẻ thay cậu." "Cảm ơn cậu."
Đường Nhã Phương cũng rất vui, vui vì cuối cùng cô đã kết hôn với Lục Đình Vỹ chứ không phải Ví Vịnh Phong.

Sau khi đưa Tống An Nhi về chỗ ở, lúc này Đường Nhã Phương và Lục Đình
Vỹ mới trở về nhà.

Trên đường về nhà, Lục Đình Vỹ nói với Đường Nhã Phương: "Em có một người bạn rất tốt."
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng gật đầu, nhìn anh và nói: "Em cũng có một người chồng rất tốt." "Anh thích em gọi anh bằng tên khác hơn." Lục Đình Vỹ nói bằng giọng điệu sâu xa.


Đường Nhã Phương hiểu ra rằng anh đang nói đến hai chữ “ông xã”, cô không khỏi cảm thấy hơi đỏ mặt: "Em sẽ cố gắng sửa lại."
Tại buổi tụ tập của phóng viên lần này, Đường Nhã Phương âm ĩ với Lâm Thành Thông khiến mọi chuyện chẳng tốt đẹp gì, mà hậu quả của việc này lại khiến cô bị Lạc Bích Nguyệt mắng xối -xá.

"Đường Nhã Phương, cô cho rằng mình có chút tiếng tăm mà tưởng mình là ngôi sao rồi à? Tối hôm qua tôi đã nhắc đi nhắc lại với cô bao nhiêu lần rằng đừng làm hỏng chuyện rồi, còn cô thì sao, mới sáng sớm hôm nay tôi đã nhận được một cuộc gọi điện thoại phàn nàn.

Tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên đích thân đến xin lỗi đạo diễn Lâm Thành Thông đi, nếu không thì tôi sẽ không để mọi chuyện cứ như vậy thôi đầu." "Vậy thì cô định làm gì? Nhiệm vụ tụ - tập là do cô nhất quyết phải giao cho tôi, tôi đã đi, và cũng đã cố gắng hết sức, hơn nữa, cô thực sự nghĩ rằng tôi không biết cô đang tính toán điều gì sao? Những người tối hôm qua đều là người quen của cô, mỗi khi tìm được bất kỳ cơ hội nào thì cô lại cố gắng khiến tôi phải nhục nhã.

Có phải ý của cô là tôi phải leo lên giường của Lâm Thành Thông thì mới coi như đã hoàn thành nhiệm vụ hay không?"
Đường Nhã Phương nhìn Lạc Bích Nguyệt, cô nở nụ cười lạnh lùng, trong mặt chứa đựng sự lạnh lẽo.

Hô hấp của Lạc Bích Nguyệt hơi ngừng lại, cô ta cũng không muốn lộ ra vẻ yếu đuối: "Sao nào? Đường Nhã Phương, bây giờ cô có ý kiến với mệnh lệnh của cấp trên là tôi rồi à? Không lẽ cô cho rằng Lục Đình Vỹ thật sự lên tiếng lôi kéo cô về Hoàng Gia sao? Cô tưởng mình là ai chứ, dựa vào bản thân có mà có thể tiến vào Hoàng Gia, vậy thì tôi có thể trở thành người phụ nữ của Lục Đình Vỹ rồi!" "Hừ, dựa vào vóc dáng như xe buýt của cô, ánh mắt của Tổng giám đốc Lục cũng không thô tục đến mức đó đâu.

Tống An Nhi nghe thấy cô ta nói như vậy, cô ấy cảm thấy vô cùng buồn cười, cô ấy nhìn ánh mắt của Lạc Bích Nguyệt, trong đó mang theo vẻ chế nhạo.

Tống An Nhi rất muốn lớn tiếng nói cho cô ta biết rằng: Người phụ nữ thực.