“Anh không điên, anh rất tỉnh táo.”
Ánh mắt kiên định của Hàn Minh Quân nhìn Tống An Nhi, “Anh biết mình đang làm gì.”
Tống An Nhi cười mỉa mai, “Nếu đã rất tỉnh táo, vậy anh nên biết rằng chuyện này đã vốn dĩ không thể nào, vậy tại sao còn muốn tự chuốc nhục vào mình chứ?”
“Vì anh yêu em!”
Lời nói cô mới vừa dứt, hắn đã vội vàng thốt ra câu nói này.

Tống An Nhi ngây người, “Anh yêu tôi?”
“Đúng, anh yêu em!” Hàn Minh Quân nhìn chằm chằm cô một cách chân thành sâu sắc.

“Anh yêu tôi?” Cô hỏi lại lần nữa, sau đó không đợi Hàn Minh Quân trả lời, cô bỗng bật cười lớn.

Hàn Minh Quân lông mày chau lại, cô là đang cười nhạo hắn ư? Sau khoảng hơn mười giây, tiếng cười dần ngừng lại.

Tống An Nhi bình tĩnh lại, khỏe mỗi nhếch lên một nụ cười nhạt, sau đó chậm rãi nói: “Hàn Minh Quân, da mặt của anh đúng là còn dày hơn cả thành tường, anh đã làm ra chuyện như vậy, lại còn có mặt mũi nói yêu tôi, nói muốn quay lại.”
Nói đến đây, cô cười lạnh một tiếng, “Anh đúng thật là tên mặt dày vô sỉ!”
Ánh mắt Hàn Minh Quân khẽ trầm xuống, thấp thoáng ẩn hiện vẻ không vui, tuy sớm đã chuẩn bị tâm lí cô sẽ có phản ứng như thế này, nhưng khi thật sự nghe thấy cô nói vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.


Hắn sâu sắc nhận ra rằng, Tống An Nhi đứng trước mặt hắn bây giờ đã không phải là cô gái luôn đặt hắn ở trung tâm nữa rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cảm thấy buồn bã, rõ ràng ngày trước cô yêu hắn như vậy, mới chưa được bao lâu mà tình yêu của cô đối với hắn đã không còn sót lại chút gì nữa.

Sự thật này hắn không chấp nhận được.

Hít sâu một hơi, hắn nén lại sự buồn bã xuống đáy lòng, nở ra một nụ cười dịu dàng, sâu sắc nhìn Tống An Nhi, “An Nhi, nếu như mặt dày vô sỉ có thể níu giữ lại được trái tim em, vậy thì anh cam tâm tình nguyện”
Câu nói này như chọc cười Tống An Nhi vậy, "Có thể nói ra lời như vậy, quả thực đã đủ mặt dày vô sỉ rồi.”
“Vậy em chịu bắt đầu lại với anh không?” Hàn Minh Quân ép lại gần một bước, vẻ mặt chờ đợi.

“Không chịu!” Tống An Nhi không chút do dự trả lời, sau đó bổ sung thêm câu: “Nếu như anh muốn mơ giữa ban ngày, thì về nhà mà mơ, ở đây tôi không hoan nghênh anh”
“Tống An Nhi!” Hàn Minh Quân sốt ruột, sau đó ý thức được mình đã phản ứng thái quá, nhanh chóng đè nén cơn lửa giận bùng cháy trong lòng, kiên nhẫn nói với cô: “An Nhi, ngày xưa là do anh hồ đồ nên mới hẹn hò với Dương Y Thanh, người mà anh thật lòng yêu chính là em..."
“Lời này anh từng nói Dương Y Thanh chưa vậy?” Tống An Nhi cắt ngang lời hắn, ánh mắt thăm dò ngừng trên mặt hắn.

Mặt hắn rất rõ ràng thấp thoáng qua vẻ không được tự do, hắn lí nhí nói: “Anh...anh sẽ tìm một cơ hội...!nói rõ ràng với cô ấy.”
“Ồ? Tống An Nhi chau mày, “Anh chắc là muốn được hưởng phúc có hai vợ đấy à? Không muốn từ bỏ Dương Y Thanh, lại muốn bên cạnh tôi?”
“Không phải vậy.” Hàn Minh Quân nhanh chóng phủ nhận, “Anh chỉ muốn bên cạnh em.”
“Vậy được.” Tống An Nhi gật đầu, “Anh gọi điện cho Dương Y Thanh ngay trước mặt tôi, nói hết rõ ràng mọi suy nghĩ của anh cho cô ta.”
Nói rồi, cô đi đến sofa ngồi xuống, đôi tay khoanh trước ngực, nhàn nhã ngồi nhìn Hàn Minh Quân.

“Anh gọi điện nói rõ ràng rồi, thì em chịu quay lại với anh chứ?” Hàn Minh Quân hỏi.

“Suy nghĩ.”
Chỉ đơn giản hai chữ thể hiện thái độ của cô.

Hàn Minh Quân đôi mắt khẽ híp, cô nói phải suy nghĩ thì sẽ không thể chắc chắn một trăm phần trăm, khả năng lớn nhất sẽ đồng nghĩa với việc không đồng ý.

Nếu đã như vậy, hắn cần gì phải gọi cuộc điện thoại này chứ, hắn không ngốc đến thế.


Không níu kéo được cô thì thôi, cuối cùng còn sẽ phải mất thêm Dương Y Thanh.

Những chuyện chỉ mang lại bất lợi cho bản thân này, hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Tuy nhà họ Dương thất thế rồi, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò.

Thấy hắn hồi lâu vẫn chưa lấy điện thoại ra gọi, mà không biết đang suy nghĩ cái gì, thế là Tống An Nhi giục bảo: “Mau gọi đi, không phải muốn níu kéo tôi sao? Hãy để tôi nhìn thấy quyết tâm của anh đi chứ?”
Nghe vậy, Hàn Minh Quân ngước mắt nhìn cô, “Điện thoại anh sẽ gọi, nhưng điều kiện cần là em nhất định phải về bên anh.”
Yô, hắn là đang bàn điều kiện với cô ư?
“Không thể nào!” Tống An Nhi nhếch một nụ cười lạnh, ánh mắt cũng lạnh thêm đôi phần, “Hàn Minh Quân, bây giờ là anh đang cầu xin tôi, anh cảm thấy anh có tư cách bàn điều kiện với tôi sao?”
Hàn Minh Quân nắm chặt tay, Y Thanh đã mang thai rồi.”
“Cho nên ý của anh là đứa bé quan trọng hơn tôi rồi.” Tống An Nhi cong cong khỏe môi tựa như đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng.

“An Nhi, em tin anh, chỉ cần em chịu về bên anh, anh nhất định sẽ xử lí tốt quan hệ với Dương Y Thanh.” Giọng điệu Hàn Minh Quân gấp gáp nói.

“Tôi dựa vào gì mà tin anh?” Tống An Nhi cười lạnh một tiếng, châm biếm nói: “Dựa vào việc anh vượt quá giới hạn mà tin anh ư?”
“Anh...!Sắc mặt Hàn Minh Quân trở nên hơi khó coi, hắn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ viết đầy sự mỉa mai của cô.

Tống An Nhi tiếp tục cười lạnh, “Còn nữa, anh và Dương Y Thanh hãm hại ba mẹ tôi, chỉ chuyện này thôi thì kiếp này đây tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Tống An Nhi trừng to mắt, trong mắt chứa đầy sự căm hận lạnh lẽo.


Hàn Minh Quân trong lòng hoảng hốt, biện hộ nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, là Y Thanh...!là Y Thanh...!ý đồ của cô ấy, không chút liên quan gì đến anh cả!
“Không liên quan đến anh?” Tống An Nhi cười mỉa mai, “Tôi sẽ không quên lúc đó anh và Dương Y Thanh đối xử với tôi như thế nào đâu, rất đắc ý rất ngạo mạn, giống như tôi chỉ có thể bị các người ức hiếp thôi không bằng”
“An Nhi, em nghe anh giải thích, có được không?” Hàn Minh Quân thật sự vì để níu kéo Tống An Nhi, ngay cả phong thái cũng hạ thấp xuống cả rồi.

Tống An Nhi hít sâu một hơi, “Được, tôi nghe anh giải thích.”
Lúc nói câu này, tầm mắt cô không chút dấu vết lướt qua chiếc điện thoại trên bàn.

Nhưng lúc cô chịu nghe hắn giải thích, Hàn Minh Quân lại do dự.

Chuyện này có liên quan đến Y Thanh và chủ hai, nếu như hắn nói với An Nhi rồi, vậy thì Y Thanh và chú hai nhất định sẽ gặp rắc rối mất.

Sự do dự của hắn, Tống An Nhi thu lại ánh mắt, cô vốn tưởng rằng có thể nghe được nội dung có lợi với ba mẹ cô, bây giờ xem ra là nghe không được rồi, cô cảm thấy hơi thất vọng.

.