Lâm Nhất xem tới xem lui ngọc giản trong tay vài lần, hắn cười gượng lắc đầu. Người ta khai môn thu đồ đệ, Thiên Chấn Tử thì dụ dỗ lừa gạt lôi kéo người ở khắp nơi, làm lớn mạnh uy danh sơn môn kiểu gì?

Tạm không bàn tới mấy lời Thiên Chấn Tử nói là thật hay giả, hắn cứ tạm tin như vậy. Lâm Nhất không thể từ chối lời mời tham gia Thiên Chấn môn, một là vì không thể kết thúc việc của Liễu gia, thứ hai là chọn một tiên môn dặt chân tốt hơn một mình phiêu bạt. Có lẽ Hậu Thổ tiên cảnh là nguyên nhân thứ ba.

Lâm Nhất đã đi Huyền Thiên tiên cảnh, biết nhiều thứ trước kia không biết, sinh ra nhiều thắc mắc. Khi lần đầu tiên hắn biết tới Hậu Thổ tiên cảnh thì sâu trong lòng dâng lên mong đợi. Giống như người đi trong bóng tối đang bàng hoàng thì vô hình nghe tiếng kêu gọi chỉ dẫn con đường dưới chân. Tiên đạo nhấp nhô, sao có thể một đường đi thẳng.

Lâm Nhất đang minh tưởng chợt thở hắt ra, vung ống tay áo phủi mảnh vụn linh thạch dưới người, hắn đứng lên sửa sang vạt áo, chậm rãi bước ra tĩnh thất.

Lâm Nhất thu về Tứ Tượng Kỳ Trận, mở cấm chế động phủ.

Bên ngoài có người vui vẻ nói:

- Lâm tiền bối xuất quan!

Liễu gia chủ, huynh muội Liễu Hiền đứng trước cửa động phủ.

Liễu gia chủ thi lễ chào:

- Ha ha ha! Lâm đạo hữu, hữu lễ!

Lâm Nhất chắp tay cười đáp lại:

- Hữu lệ.

Liễu Hiền, Liễu Yên Nhi chào hỏi, vừa cung kính nhưng cũng tỏ ra gần gũi:

- Kính chào Lâm tiền bối.

Lâm Nhất quan sát gia đình ba người, cười nói:

- Mấy ngày gần đây thường thấy bóng dáng của ba vị, nếu có chuyện gì thì đừng ngại nói thẳng.

Liễu gia chủ hiền hòa cười nói:

- Ha ha, vì Hiền nhi sợ đạo hữu đi không từ giã nên cùng Yên nhi lại đây canh chừng. Nơi đây cách chỗ ta tĩnh tu không xa nên tới góp vui.

Lâm Nhất bế quan nửa tháng nhưng không che chắn lục thức, nắm rõ tình hình bên ngoài. Liễu Hề Hồ đã về sơn môn, khi đi từng đứng trước động phủ giây lát. Lâm Nhất vờ như không biết, mặc kệ nàng. Huynh muội Liễu gia thì mỗi ngày ghé đến, không cần hỏi cũng biết ý đồ của họ đúng như Liễu gia chủ đã nói.

Từ khi gặp hai huynh muội Liễu Hiền và Liễu Yên Nhi thì Lâm Nhất đã sinh lòng hảo cảm với họ.

Lâm Nhất ngẫm nghĩ, giơ tay lấy ra hai thanh linh khí phi kiếm, nói với hai người:

- Tiền bối như ta đến từ chỗ heo hút, không có thứ gì đáng giá, đây là chút tấm lòng.

Hai huynh muội lộ nét mừng rỡ đón nhận phi kiếm, rối rít vái tạ.

Liễu gia chủ mừng rỡ cười nói:

- hai thanh linh khí thượng phẩm là quà quý giá hiếm có. Được Lâm đạo hữu yêu thương là phúc duyên cho khuyển tử, tiểu nữ.

Đã thấy Liễu Diệp Chu của Liễu Yên Nhi, Lâm Nhất biết rõ thuật luyện khí của Đại Hạ không bằng Cửu Châu nên khiêm tốn từ chối.

Trò chuyện một lúc rồi Lâm Nhất ngước đầu nhìn sắc trời, đã qua giữa trưa.

Hắn móc ra lệnh bài cấm chế của động phủ, nói:

- Ta còn phải đi Thiên Chấn môn trên Đoạn Ngọc Sơn phong.

Liễu Hiền rối rít xua tay:

- Lâm tiền bối, cứ giữ lại động phủ này đi.

Liễu Yên Nhi tha thiết phụ họa:

- Xin Lâm tiền bối hãy cất lệnh bài.

Vẻ mặt Liễu gia chủ hơi lúng túng nói:

- Vốn định ở chung vài ngày với Lâm đạo hữu, đều tại Liễu gia ta liên lụy đạo hữu. Liễu mỗ thấy bất an vô cùng, đành vậy. Lâm đạo hữu đi rồi nếu thấy có gì không ổn xin hãy sớm ngày trở lại Ngọc Bình sơn ta, động phủ này xem như chỗ dừng chân khi đạo hữu rảnh rỗi.

Lâm Nhất mỉm cười, vẫn đưa ra lệnh bài, nhẹ giọng nói:

- Không có chỗ ở, khắp nơi là chốn đặt chân.