Càng đặt câu hỏi, Mạc Vấn phát hiện, tri thức luyện đan của Mục Vân quả thực vượt xa kiến thức của hắn.Mặc dù có mấy vấn đề, Mục Vân đưa ra một ít linh dược linh thảo ngay cả hắn cũng không biết, thế nhưng nếu biện pháp này không làm được thì Mục Vân còn có thể nghĩ ra một biện pháp khác.Đối với luyện đan sư thì cái gì quan trọng nhất?Không hề nghi ngờ là đan phương!Thường thường mà nói, đan phương của một loại đan dược, đối với luyện đan sư đều trân quý giống như là tính mệnh thân gia.Thế nhưng Mục Vân giống như chính là một bản Đan Điển sống, một loại đan dược, hắn lại có thể nói ra mấy loại đan phương luyện đan!Không thể tưởng tượng!Thực sự quá không thể tưởng tượng!Mục Vân này đến cùng có thân phận gì, Nam Vân Đế Quốc lại có thiên tài thiên phú dị bẩm như vậy, lại ủy thân làm đạo sư trong Bắc Vân học viện nhỏ bé này, thực sự là nhân tài không được trọng dụng, nhân tài không được trọng dụng!Nhưng đối với Mục Vân thì Mạc Vấn nà thật sự có quá nhiều vấn đề, mà thực sự là...!Quá đần chút!Nếu Lục Khiếu Thiên và ba bốn mươi học sinh biết ý nghĩ trong lòng Mục Vân lúc này, sợ rằng sẽ một hơi phun ra lão huyết.Đây chính là Mạc đại sư!- Mục tiểu huynh đệ, lão hủ...- Mạc Vấn huynh, cái kia..., không có ý tứ, nên tan học, ta muốn về nhà!Nhìn thấy Mạc Vấn còn chưa đặt hết câu hỏi, Mục Vân đã sớm không có kiên nhẫn, nếu không phải cố kỵ viện trưởng và học sinh trong lớp, Mục Vân đã sớm hạ lệnh trục khách.Chỉ là, Lục Khiếu Thiên đợi ở một bên nghe được Mục Vân nói vậy thì kém chút nước tiểu cũng chảy ra khỏi đũng [email protected] học?Về nhà?Ông trời của ta, cái tên ngu đần này, có biết người đang đứng ở trước mặt hắn là một vị luyện đan đại sư, dậm chân một cái, toàn bộ Nam Vân Đế Quốc run ba lần hay không!Mạc đại sư có thể không ngại học hỏi kẻ dưới đã là khó được, tiểu tử này còn không kiên nhẫn!Điểm này, Mục Vân thật đúng là không biết, muốn trách, chỉ có thể trách Mục Vân trước kia, thực sự là quá đần độn.- Lão hủ đường đột, đường đột...Nghe đến lời này, mặt mo Mạc Vấn đỏ ửng, do dự nói:- Lão hủ và Mục đạo sư mới quen đã thân, không biết có thể đến phủ một lần hay không?Cái gì?Nghe thấy Mạc Vấn nói vậy, Mục Vân trợn trắng mắt, lão già này còn không hài lòng, lại còn muốn tới trong nhà ngồi một chút.


Đây quả thực là ăn uống no đủ còn muốn đóng gói mang đi!Chỉ là, nhìn thấy bộ dáng của Lục Khiếu Thiên, Mục Vân bất đắc dĩ nói:- Nếu ngươi đã muốn đến thì đi thôi!Không kiên nhẫn khoát tay áo, Mục Vân nghênh ngang rời khỏi phòng học.

Mạc Vấn khom người đi theo, đi theo đằng sau Mục Vân, một đường chạy chậm, vội vàng đuổi theo.

Bộ dáng kia, quả thực giống như là lão quản gia bên người Mục Vân.Sắc mặt Lục Khiếu Thiên đau khổ, vội vàng rời khỏi phòng học, đi theo.


Tiểu tổ tông này, không biết khai khiếu nơi nào, không ngờ lại trả lời vấn đề mà Mạc Vấn đại sư cũng không thể lý giải một cách lưu loát như thế.Thế nhưng mặc dù như vậy, tên tiểu tử khốn kiếp này còn biết trời cao đất rộng, đắc tội Mạc đại sư, chức viện trưởng hắn này sẽ khó mà ngồi tiếp được.Trong lúc nhất thời, Mục Vân phía trước, Mạc Vấn đi theo bên cạnh, Lục Khiếu Thiên đi theo phía sau hai người.


Lưu lại học sinh ban nhất ngồi trong lớp, từng người giống như hóa đá.Người đó thật là Mạc Vấn Mạc đại sư thanh danh hiển hách toàn bộ Nam Vân Đế Quốc sao?Đó còn là Mục đạo sư bị bọn hắn gọi là ngớ ngẩn, phế vật sao?Giờ khắc này, một ít học sinh đã là bắt đầu hoài nghi thế giới quan của mình!Trên đường đi, Mạc Vấn càng không ngừng hỏi thăm đối với Mục Vân, cơ hồ muốn ném ra vấn đề khó khăn mấy chục năm qua của hắn.Chỉ là đoạn đường này, Mục Vân lại cảm giác bên tai giống như có thêm một con ruồi, ong ong ong không ngừng, làm cho hắn rất khó chịu.Từ học viện về đến gia tộc, Mục Vân cũng biết, hắn trước kia ở Mục gia không được chào đón, những hạ nhân trước kia không để ý tới hắn, bây giờ lại đi tới tiểu viện của hắn.- Mục Vân thiếu gia, lão gia và mấy vị trưởng lão gia tộc đang đợi ngài ở phòng khách!Chỉ là, đang lúc Mục Vân chuẩn bị trở về tiểu viện của mình, một âm thanh âm dương quái khí vang lên ở sau lưng..