*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi ăn, hai người lập tức lên đường, một người cà nhắc cà nhắc, một người lảo đà lảo đảo, cũng có thể coi là nương tựa vào nhau.

Khi đi ngang quá cái hố của đêm qua, họ vẫn không quên dừng lại xem xét, tuy đã ngã rất đau, nhưng quả thực nó từng cứu mạng cả hai.

Vì thế, họ cứ vừa đi vừa ngừng.

Đến sáng sớm ngày hôm sau mới đi ra khỏi rừng cây, nhưng vẫn là hoang sơn cùng cốc.

May mà có thôn làng.

Triệu Bân tìm một chiếc xe ngựa, chở theo U Lan, chạy thẳng tới một thành cổ gần nhất, bất kể ai trong số họ cũng cần thuốc trị thương, mà ngôi làng nhỏ thì không có.

“Đa tạ”.

Đột nhiên, trong khoang xe vang lên giọng nói nhẹ nhàng của U Lan, xuất phát từ nỗi niềm cảm kích nào đó.

Nếu không có Triệu Bân, cô ta đã chết hai lần rồi, đây chính là ân tình vô cùng lớn.

“Đừng quên trả là được”, Triệu Bân vung roi ngựa.

Nụ cười nhẹ nhàng của U Lan có vẻ mơ hồ, cô ta luôn vô tình liếc nhìn tấm lưng của Triệu Bân qua chiếc rèm.


Đây là lần đầu tiên cô ta quan sát một người tỉ mỉ đến thế.

Thế giới của cô ta là một vùng u ám, nhưng tấm lưng này như một luồng sáng chiếu qua.

Ưm...!
Nhìn xong, cô ta lập tức rên lên một tiếng, gương mặt vốn đã trắng bệch nay càng thêm tái nhợt.

Có lẽ vì lạnh nên cô ta run lẩy bẩy, lạnh đến mức thánh thể co quắp, đến cả hơi thở phả ra cũng lạnh như băng, thỉnh thoảng còn đau đớn rên lên một tiếng.

Vẫn chưa kết thúc.

Sau khi cơn lạnh qua đi là cái nóng thiêu đốt cơ thể, nóng đến mức như có ngọn lửa đang cháy đượm.

Đúng vậy, trên cơ thể cô ta vẫn còn độc.

Nhưng thuốc giải cho loại độc của cô ta, không phải ai cũng có.

Triệu Bân quay lại ngó mấy lần.

“Di chứng của công pháp thôi”.

U Lan miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó kéo rèm lại.

Màn đêm ập xuống, cả tòa thành chìm vào giấc ngủ.

Đây là thành Thanh Phong, Triệu Bân nhận ra bởi năm đó hắn từng đi qua khi tập luyện, cũng ở thành Thanh Phong này, hắn từng bị pháp sư ám toán, đứt linh mạch suốt ba năm.

U Lan bước ra, mặc một chiếc áo màu đen.

Có lẽ hai người ăn ý trên một phương diện nào đó, Triệu Bân cũng mặc áo đen.

“Sau này còn gặp lại”.

Sau khi vào thành, Triệu Bân mỉm cười rồi quay người hòa cùng dòng người nhộn nhịp.

“Sau này...!còn gặp lại”.

Bên dưới lớp áo đen, U Lan khẽ lẩm bẩm.

Qua một lúc lâu, cô ta mới ủ rũ thu hồi ánh mắt, đi một bước mà ngoái lại mấy lần.


Đến nay, cô ta vẫn không biết danh tính của hắn.

Thành cổ Thanh Phong vào đêm rất phồn hoa, gần như không kém gì thành Vong Cổ, toàn là bóng người nhộn nhịp, đèn lồng đỏ treo cao, tiếng hô hào chào mời liên tục vang lên.

Triệu Bân thoăn thoắt như con thoi giữa dòng người, vài lần dừng chân.

Hắn mua được dược hoàn trị thương và linh dịch bổ sung chân nguyên, tiện thể chuẩn bị một bộ dụng cụ để vẽ bùa.

Nếu gặp phải kẻ mạnh thì bùa nổ vẫn rất hữu hiệu.

“Nhìn thấy không, tiền thưởng lại tăng thêm kìa”.

“Ba mươi nghìn lượng đấy! Chậc chậc chậc, quan phủ hào phóng ghê”.

“Thử nói xem, tại sao lại không bắt được nhỉ!”
Trên đường có rất nhiều tiếng bàn bạc, đám đông vây quanh một tờ cáo thị treo thưởng mà chỉ chỉ trỏ trỏ.

Còn về người bị truy nã, đương nhiên là Cô Lang dạ hành.

Triệu Bân ngó thấy mà không khỏi chột dạ, hắn nhìn thấy cáo thị truy nã ở đây, nghĩ cũng phải, chắc hẳn các gia tộc lớn đang tạo áp lực, nhất là Liễu gia, đợt này họ không thuận lợi lắm, không bắt được kẻ này thì khó lòng giải quyết được mối hận trong lòng.

Xem xong, hắn rảo bước nhanh hơn.

Hắn dừng lại trước một khách trạm, ăn cơm tối rồi tự nhốt mình trong phòng.

Rắc! Rắc!
Sau đó chỉ có thứ âm thanh này vang lên, hai loại công pháp được vận dụng cùng lúc, phối hợp với công hiệu của thuốc và linh dịch, an ủi được vết thương trong cơ thể, việc hồi phục chỉ còn là vấn đề thời gian.


Lại nói đến một người khác.

U Lan vẫn đang ở trong thành, việc mà cô ta làm cũng không khác gì Triệu Bân: mua thuốc trị thương, rồi tìm một gian khách điếm, chân nguyên hộ thể cũng khôi phục khá nhiều.

Thế nhưng, chất độc trong cơ thể cô ta càng lúc càng nghiêm trọng.

Có câu “băng hỏa lưỡng trùng thiên”, chính là trạng thái của cô ta hiện giờ.

Nếu có ai đứng ngoài cửa nghe lén chỉ thấy tiếng rên rỉ đau đớn vang lên không ngớt, người không biết còn tưởng là “chuyện đó” nữa kìa.

Đột nhiên, ánh nến vụt tắt.

Ngay sau đó, một bóng đen như quỷ hồn đi vào phòng từ cửa sổ, người này cũng mặc một chiếc áo đen, đôi mắt lạnh như băng và nham hiểm.

“Thuốc giải!”
Dường như U Lan biết người này, cô ta lập tức xòe tay, bàn tay còn run lẩy bẩy.

“Được thôi!”
Đối mặt với kẻ này, thái độ của cô ta chỉ có lạnh lùng và lạnh nhạt.

“Đây là nhiệm vụ lần này!”
.