*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Người đó đương nhiên là Triệu Bân, hắn lại hùng hục chạy ngược về, không nói hai lời, cõng nữ thích khách lên lưng rồi chạy.

Khỏi phải nói chứ, khi bị ép tới đường cùng, tiềm lực của con người không có giới hạn.

Ví dụ như tên này, lúc trước đi tìm quả dại còn lung lay như sắp đổ.

Thế mà bây giờ, dù phải cõng thêm một người khác, hắn không những chạy được, mà còn chạy nhanh hơn thỏ.

“Tại sao lại cứu ta”, nữ thích khách khẽ hỏi.

“Vì ngươi đẹp chứ sao!”, Triệu Bân vừa độn thổ vừa trả lời.

“Thiếu chủ!”
Khi hắn đang nói chuyện thì tiếng hô ở đằng sau lại vang lên, đã vậy khoảng cách càng lúc càng gần.

Người này có tu vi không hề yếu, chắc hẳn đã ngửi thấy chân nguyên nên đang lao về hướng này, tiếng gió thổi vù vù.

Nghe vậy, tiềm lực của một người nào đó lại được kích thích.

Trong rừng cây, hắn giống như một cái bóng đen, thoăn thoắt lao đi.


Không phải chém gió đâu, chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình cõng theo một người mà vẫn có thể chạy nhanh đến thế.

“Bỏ ta xuống đi!”.

Nữ thích khách lẩm bẩm.

“Bám chắc vào nhé!”
Triệu Bân còn chưa nói dứt câu đã bước hụt, hay nói cách khác, dưới chân hắn có một cái hố, à không, không phải hố, chắc hẳn là miệng giếng, cũng không đúng, nó là cái hố mà.

“Tên chết tiệt nào thế!”
Triệu Bân thầm mắng, ở cái chỗ rừng rậm không một bóng người này sao lại có bẫy rập chứ.

Sau đó, âm thanh ồn ào vang lên.

Hai người rơi thẳng xuống, mất một lúc mới chạm đất, ngã đến mức đầu óc choáng váng.

Suỵt!
Triệu Bân là người đầu tiên bò dậy, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Cái hố này sâu như giếng, chắc phải đến cả trăm trượng, ngẩng đầu lên chỉ loáng thoáng thấy bầu trời sao.

Nữ thích khách không nói gì, cũng không nhìn miệng hố mà nhìn Triệu Bân.

Ánh sao mờ nhạt rọi xuống có thể giúp cô ta thấy được góc nghiêng góc cạnh của hắn, tuy không thể tính là rất tuấn tú, nhưng có một cảm cương nghị khó nói thành lời.

Soạt! Soạt!
Mấy bóng người lướt qua miệng hố, quả thực không nhìn rõ được, chỉ thấy mấy bóng đen thôi.

Qua cảm nhận khí tức, có thể biết được họ đạt tới cảnh giới Huyền Dương.

Họ đã đuổi tới nơi, nhưng không thấy một bóng người này, bèn đứng trên núi đá lớn nhìn ngó xung quanh.

“Chia nhau ra tìm!”
Có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh này, sau đó là tiếng gió sàn sạt, chắc hẳn họ đã bỏ đi rồi.


“Ta là U Lan”.

Bên dưới lòng đất tối đen có một giọng nữ khẽ vang lên.

“Tên hay đấy!”
Triệu Bân bật cười, hắn mải nhìn miệng hố mà không cảm nhận thấy bàn tay của U Lan đang nắm lấy cánh tay hắn một cách sợ sệt.

Đối với cô ta mà nói, chỗ dựa trong bóng tối này chắc hẳn là thứ ánh sáng ấm áp nhất.

“Đi rồi à?”
Triệu Bân vểnh tai lên nghe ngóng, qua một hồi lâu, bên ngoài không còn âm thanh nào nữa.

Đùng! Đùng!
Âm thanh đầu đập vào tường cũng theo đó mà vang lên, Triệu thiếu gia định dùng thuật độn thổ để đi xuyên tường, thế nhưng tường đá trơn tuồn tuột, lại còn cứng đờ, bí thuật cũng biến thành đồ trang trí, đầu hắn đập vào chỉ nghe thấy tiếng “đùng đùng”.

“Ta lên trước nhé”.

Triệu Bân lắc lắc đầu, rút chủy thủ ra cắm vào một hố trên vách, bò trên đá mà chui ra ngoài.

Sau đó là một cây dây leo được thả xuống dọc theo vách đá.

“Buộc nó vào người, ta kéo ngươi lên”, tiếng gọi của Triệu Bân từ bên trên vọng xuống.

Thế nhưng bên dưới không có hồi âm.


“Đâu rồi!”, Triệu Bân vểnh tai nghe ngóng, hắn gọi thêm lần nữa.

Loảng xoảng!
Lần này đã có hồi âm rồi, thế nhưng là tiếng loảng xoảng khi xích sắt va chạm vào nhau.

Ngoài ra, dường như còn có cả tiếng rên rỉ đau đớn của nữ tử.

“Cô nương à?”
Triệu Bân cúi người, nằm rạp bên miệng hố, cố gắng nhìn xuống bên dưới.

Nhìn mãi nhìn mãi mới thấy một bóng đen vọt lên trên.

U lan lại rên rỉ, ôm đầu rên rỉ, biến hóa vẫn chưa ngừng lại, hoa văn cổ giữa hai hàng lông mày đã hiện ra hoàn toàn, trông giống như một vầng trăng tròn, từng lọn tóc cũng biến thành màu đỏ, giống như bị nhuộm bằng máu vậy, đỏ đến tức mắt.

Đồng tử của cô ta lấp lánh ánh sáng, giống như một bông hoa sen đang từ từ nở ra, trong đôi mắt không có một tí tình cảm này, trống rỗng và đờ đẫn, giống như con rối pháp sư trước đó.

“Chẳng trách cô ta dùng xích sắt để trói mình lại, hóa ra vì đã biết sẽ có biến cố”.

.