Trên đài chiến đấu không còn lành lặn ấy, khí lạnh lại tàn sát bữa bãi, từng tấc từng tấc kết thành băng, không chỉ đóng băng mà còn có lực hút cạn, dù là ai, chỉ cần đứng trên lớp băng đó thì sẽ phải chơi trên sân nhà của cô ta.

Đáng tiếc, cách này không có tác dụng gì với Sở Vô Sương.

Sở Vô Sương không hề di chuyển, chỉ có những sắc màu lóe lên, tia sáng kì lạ chợt dâng lên, đài chiến đấu vừa đóng thành băng lại dần mất đi khí lạnh, hóa thành băng vụn, sau đó hóa thành hư vô.

Chém!
Hàn Tuyết khẽ quát, vung kiếm về phía Sở Vô Sương đằng xa.

Đột nhiên, những mũi băng nhọn hiện lên, số lượng nhiều đến mức da đầu con người ra run run, hàn quang bắn ra bốn phía, tiếng kiếm vang lên chói tai, có thể thấy sức mạnh của đó đến đâu, ai trúng đều có thể bị chém thành hai nửa.

Kỳ quái là mũi nhọn băng đến cách Sở Vô Sương chừng vài mét thì đột nhiên dừng lại.

Hay có thể nói là Sở Vô Sương khiến chúng phải dừng lại.

Trong một thoáng dừng lại, những mũi băng nhọn ấy đều quay đầu nhọn về phía Hàn Tuyết, lao tới.


“Tại sao lại như thế”, Hàn Tuyết khẽ nhíu mày.

Đó là mũi băng nhọn của cô ta, tại sao lại quay ngược lại chém về phía cô ta.

Cô ta không biết tại sao, rút kiếm vung lên, cố gắng ngăn cản những mũi băng đang lao tới, tiếng va chạm leng keng trong trẻo, tia lửa lạnh lẽo lóe lên cực kỳ chói mắt, rất nhiều đệ tử bị chói phải xoa hai mắt mình.

“Sở Vô Sương là vạn pháp vất xâm”, Mục Thanh Hàn hít một hơi thật sâu.

“Không sai, đúng là vạn pháp bất xâm”, Triệu Bân thản nhiên nói, biết tại sao mũi băng nhọn lại chém ngược, do Sở Vô Sương đã dùng độn thủy trong vô hình, nó bào mòn băng sau đó điều khiển được chúng.

“Tiểu sư đệ nghĩ thoáng thật”, Mục Thanh Hàn lắc đầu cười: “Chờ đến khi thật sự đánh với Sở Vô Sương thì mới biết được… Rốt cuộc người đó đáng sợ đến mức nào, đệ tử ở đây, không ai có thể phá vỡ lớp phòng ngự đó”.

“Tính cả ta?”, Triệu Bân cười nói.

“Tính cả ngươi”.

“Thế thì chưa chắc đâu”, Triệu Bân cười.


Vẫn là câu đó, hắn đánh đấm rất khá, nếu còn không thể phá nổi lớp phòng ngự thì còn đánh cái gì nữa.

“Mạnh thật!”
Lại là những lời đó, tất cả mọi người đều dùng chung một câu.

Nhiều đệ tử hôm nay mới đến xem trận chiến cảm thấy cực kỳ kinh ngạc với sức chiến đấu của Sở Vô Sương, họ chỉ nghe được những lời đồn về cô ta, lời đồn nghe rất ảo, nay nhìn thấy quả nhiên không phải là hư danh.

Giam cầm!
Khi mọi người đang bàn tán xôn xao thì Hàn Tuyết đã xóa tan băng nhọn, dùng đến bí pháp cấm.

Cô ta vừa dứt lời thì bốn cây cột băng bỗng nhiên nhô lên từ dưới mặt đất, chia nhau bốn hướng đông tây nam bắc mỗi hướng một trụ băng, trên thân băng khắc những hoa văn cổ xưa, cũng có những phù văn băng lạnh… Tất cả đều được nối lại với nhau, kết thành lồng băng, bốn cột băng dần biến thành nhà giam giữ chân Sở Vô Sương trong đó, bên trong khí lạnh dữ dội, cũng có tia chớp băng lóe lên.

Cơ thể mềm mại của Sở Vô Sương dần dần kết thành băng lạnh lẽo.

Cảnh tượng đó khiến tất cả mọi người đều phải ngồi thẳng dậy, Hàn Tuyết đang muốn thắng ngược đây mà.

Sự thật chứng minh bọn họ đã lo nghĩ quá nhiều.

Sở Vô Sương không cử động, chỉ có luồng ánh sáng ngũ sắc bắn ra, phá nát lồng băng.