Cuối cùng Triệu Bân cũng lên võ đài.

Không phải ai khác, hào quang lúc này của hắn còn chói mắt hơn cả Sở Vô Sương.

Thật hết cách, ở đây có bao nhiêu người, chỉ có hắn chói mắt nhất.

Dáng điệu rất nổi bật, dấu chân in trên đạo bào cũng rất nổi bật, từng dấu chân nhỏ nhắn xinh xắn vừa nhìn đã biết là dấu chân của nữ tử.

“Lão phu bấm đốt ngón tay tính thử, bị Vân Yên đánh đấy”.

Ngô Huyền Thông vuốt vuốt chòm râu, sao lại đánh đồ đệ đến mức này nhỉ.

“Đau không?”, Mục Thanh Hàn ngoái đầu nhìn Triệu Bân.

“Không đau”, Triệu Bân lại quệt máu mũi.

“Thế này mà còn không đau?”
“Tỷ biết mà còn hỏi hả”, Triệu Bân phải bám vào Mục Thanh Hàn mới đứng vững được.


“Rút thăm”.

Ngô Huyền Thông hắng giọng, khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn về bên này.

“Thiên linh linh địa linh linh, để ta rút trúng Cơ Ngân”.

Cứ hễ gặp lúc rút thăm thì kiểu gì cũng có người lầm bầm khấn vái.

Triệu Bân liếc mắt nhìn mấy tên kia, thầm nghĩ hôm nay ta rất nóng nảy nhé, tốt nhất đừng đụng phải ta.

Năm mươi tư thẻ bài bằng ngọc được rút xong, treo hết lên tường.

“Xong rồi, phen này toi rồi”.

Tư Không Kiếm Nam nhếch miệng chặc lưỡi, gặp phải Tiểu Vô Niệm rồi.

“Hôm qua ngươi còn nói sẽ trút giận cho ta mà”, Mộ Chiêu Tuyết liếc xéo Kiếm Nam.


“Cái đầu trọc của hắn bóng quá, chói mắt”, câu trả lời của Kiếm Nam rất mới mẻ.

“Dùng hết vận may rồi à?”
Mục Thanh Hàn nhìn thẻ bài bằng ngọc của đối phương, khẽ lầm bầm.

Không trách nàng ta như vậy, bởi vì lần này nàng ta sắp phải đối đầu với chân thể Thiên Linh.

Nàng ta tự nhận mình không đấu lại Liễu Như Nguyệt.

Triệu Bân không nhìn, chống tay vào thắt lưng tập tễnh xuống đài.

Vẫn là câu nói đó, chỉ cần không phải Sở Vô Sương thì ai cũng được.

Hắn không quay về chỗ ngồi của đỉnh Tử Trúc mà tới bên phía lão Trần Huyền, để tránh bị đập thêm trận nữa.

“Tại sao sư muội lại đánh ngươi”.

Lão Trần Huyền vừa đếm bạc vừa hờ hững hỏi.

“Hôm nay sư phụ… có tâm trạng không vui vẻ lắm”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.