Ngươi nhìn thấy hết sạch người ta rồi, sao lại còn chạm tay nữa chứ?

Huyền Vô Đạo cũng không nghĩ đến Trần Trường An lại có lịch sử huy hoàng như vậy.

Đây lại còn là Trường Tôn Tích Tuyết đấy, người khác nhìn nàng ta mà trong mắt có sắc thái gì đó thì đều sẽ bị tiêu diệt, thế mà Trần Trường An lại còn sờ qua rồi.

Chỉ sợ cũng vì hắn là Trần Trường An, nếu đổi lại là người khác thì e là đã sớm biến thành một bộ xương trắng rồi.

Bội phục, hâm mộ, thậm chí còn có một chút ghen ghét.

Những cảm xúc này đã giăng kín khắp cơ thể Huyền Vô Đạo.

“Đại Hoàng, tiếp tục, nói tỉ mỉ đi” Huyền Vô Đạo hưng phấn hỏi.

“Mẹ nó, ngươi có muốn về nhà hay không hả?”

“Biến đi nhanh lên, hỏi linh tinh gì đấy.” Trần Trường An tức giận nói. “Ôi ôi, lúc này cũng không vội mà”


“Trước tiên nghe chút chuyện xưa đã.”

Chuyện thú vị như vậy làm sao có thể không nghe mà đã đi được chứ?

Lúc này Cố Tiên Nhi ở một bên cũng đỏ ửng mặt mày, không ngờ Trần Trường An trông đứng đắn như thế mà lại cũng có chuyện tình yêu thế này?

Mặc dù có vẻ hơi xấu hổ nhưng nàng ta lại rất tò mò, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đã sờ được gì.

“Đại Hoàng, tốt nhất ngươi nên câm miệng lại” Trần Trường An trầm giọng nói.

“Vì sao chứ, ngươi đã sờ được rồi còn không cho người khác nói sao?” Đại Hoàng khinh thường liếc nhìn Trần Trường An.

Nhắc lại chuyện đó, cũng là một sự trùng hợp thôi, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đó Trần Trường An và Đại Hoàng đang chơi đùa, kết quả Đại Hoàng ra tay hơi mạnh đánh Trần Trường An bay thẳng ra ngoài.

May mắn không chết, nha đầu Trường Tôn Tích Tuyết này vừa mới đi săn thú về cả người dính toàn máu, nàng ta tìm được một dòng suối nhỏ để tắm rửa.

Hơn nữa Trường Tôn Tích Tuyết chẳng qua cũng chỉ là một cô nhóc chưa đến hai mươi tuổi đầu.

Bịch một tiếng, Trần Trường An từ trên trời rơi xuống, vừa khéo rơi xuống trước mặt Trường Tôn Tích Tuyết.

Người bị rơi xuống nước theo bản năng sẽ phải dùng tay quờ quạng mấy lần để nắm lấy vật gì đó giúp cho mình có thể đứng vững được.

May mắn thay, Trần Trường An sờ s0ạng một lúc thì túm được vật gì đó.

Sau khi Trần Trường An đứng vững thì vừa khéo trông thấy Trường Tôn Tích Tuyết đỏ bừng mặt đứng trước mặt, ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình.


Cúi đầu xuống nhìn thì... khá lắm, vị trí mà mình túm được lại rất là nhạy cảm.

Trân Trường An muốn giải thích nhưng Trường Tôn Tích Tuyết nào cho hắn cơ hội giải thích chứ.

Ba tháng, Trường Tôn Tích Tuyết truy sát Trần Trường An tận ba tháng, cuối cùng Trần Trường An hoàn toàn biến mất thì mới kết thúc.

Nhưng sau nhiều năm như vậy, Trường Tôn Tích Tuyết vẫn chưa từng từ bỏ chuyện tìm kiếm Trần Trường An.

Có điều Trần Trường An có chút không rõ lắm, rõ ràng nàng ta muốn giết hắn nhưng sao lời đồn lại thành muốn gả cho hắn chứ?

Lẽ nào lời đồn đại bị tam sao thất bản ư?

Câu chuyện xưa này thật ra cũng không quá hấp dẫn nhưng nhân vật là Trần Trường An và Trường Tôn Tích Tuyết thì lại trở nên thú vị hơn nhiều.

Huyền Vô Đạo nhìn về phía Trần Trường An, tỏ vẻ ngươi đúng là tên háo sắc chết tiệt.

“Ngươi nhìn ta làm gì hả? Bất ngờ thôi, đó là chuyện bất ngờ” Trần Trường An nói với vẻ bất đắc dĩ.

“Đừng giải thích, ta không tin.”

“Năm nghìn năm trước, tu vi của Trường Tôn Tích Tuyết không cao, tu vi của ngươi cũng không sao ư?”


“Lẽ nào ngươi không có cách nào để điều khiển cơ thể sao? Lại vừa khéo lại rơi xuống trước mặt người ta nữa chứ?”

“Cho dù ngươi thật sự rơi xuống trước mặt người ta, dựa vào tu vi của ngươi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

“Có cần phải túm lấy gì đó để ổn định cơ thể không cơ chứ”

“Còn nói ngươi không cố ý ư?”

Huyền Vô Đạo dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trần Trường An, thằng nhóc này vừa được lợi mà còn khoe mẽ hả? Thế mà còn †ỏ ra vô tội, định lừa kẻ ngốc đấy à?

“Nếu như năm nghìn năm trước ta không có tu vi thì sao?”

Năm nghìn năm trước không có tu vi ư?

Hừ!