Biệt thự nhà họ Trần, im lìm như tờ. 

 Trần Vân Phi chủ nhân nhà họ Trần tròn mắt nhìn vũng máu loang lổ trên đất, người khác nói đó là con trai ông ta! 

 Tay ông ta run lên bần bật! 

 Lúc này, những người lén lút mang xác Trần Hãn Thanh về kể lại mọi chuyện xảy ra trong đám cưới nhà họ Mã. 

 Thiếu gia nhà họ Diệp vốn phải chết cách đây ba năm, không ngờ vẫn còn sống và quay trở lại! 

 Hơn nữa không biết học đâu ra mà sức mạnh kinh khủng khiếp, diệt cả nhà họ Tô, nhà họ Mã, thậm chí đập nát cả Trần Hãn Thanh và ông Cửu thành bãi máu! 

 "Nghiệt chủng kia tìm được chỗ sống trong đường chết, mới quay lại đã muốn lật trời à? Tưởng Tân Hải vẫn như ba năm về trước sao?" 

 Trần Vân Phi nheo mắt, nghiến răng đến nỗi lợi lung lay. 

 Năm đó diệt trừ nhà họ Diệp, ông ta không phải thủ phạm chính nhưng chắc chắn là đồng lõa! 

 Không ngờ dưới sự vây diệt của nhiều thế lực, vẫn còn một con cá lọt lưới! 

 "Cha, anh cả chết thảm quá cha ơi, nhất định phải báo thù cho anh ấy! Con xin tự mình đi diệt nghiệt chủng kia để tế anh cả!" 

 Đột nhiên Trần Hán Sinh, con thứ hai Trần Vân Phi, đứng dậy, giận dữ nói. 

 "Ừm! Nhưng không được chủ quan, thằng nhãi đó rất mạnh, gặp ai cũng đập thành bãi máu, chắc chắn là luyện công pháp tà môn ngoại đạo nào đó, con đi cùng ông Lam đi, như vậy có lẽ sẽ ổn hơn." 

 Trần Vân Phi nói xong quay sang nhìn một ông già bên tay phải. 

 Khí thế ông ta đầy uy nghi, chỉ ngồi đó đã toát ra sự vững chãi, chính là trụ cột của gia tộc nhà họ Trần, cao thủ cấp Tông sư, Lam Phượng Tường! 

 Không giống Cửu Thiên Trượng chỉ là vệ sĩ thân cận của Trần Hãn Thanh, Lam Phượng Tường là chỗ dựa cho của cả nhà họ Trần, với Phượng Nhãn quyền uyển chuyển, giết người như ma! 

 "Gia chủ yên tâm, tôi sẽ giết kẻ không biết trời cao đất dày kia như giết gà mổ chó!" Lam Phượng Tường lạnh lùng nói. 

 "Rất tốt, Hán Sinh, con dẫn hai trăm sát thủ, cùng ông Lam đưa đầu nghiệt chủng ấy về đây, cha muốn dùng máu nó làm rượu!" 

 "Vâng thưa cha!" 

 Một bên khác. 

 Trung tâm cảng Kim Dạ. 

 Thiếu gia của Huyết Thủ Bang, Quách Tử Minh vừa tới liền gọi bốn cô tiếp viên massage, đưa vào phòng riêng. 

 Lúc này cả bốn cô gái lần lượt ăn mặc thành y tá, tiếp viên hàng không, giáo viên và học sinh, cố gắng thể hiện sự quyến rũ trong trang phục hóa trang của mình. 

 Khi Quách Tử Minh nằm sấp trên giường nước, thưởng thức kỹ năng massage của bốn cô gái. 

 Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng nổ "Ầm!", cửa kính phòng bị đập vỡ vụn, một bóng đen lạnh lẽo bước thẳng vào. 

 "Á!!!!" 

 Bốn cô gái hoảng hốt thét lên, vội lăn khỏi người Quách Tử Minh, chạy thẳng ra cửa. 

 Quách Tử Minh cũng giật mình, vội quấn khăn tắm quanh người, sợ hãi nhìn Diệp Hi Hòa: "Mày... mày là ai?!" 

 "Quách Tử Minh?" 

 Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi. 

 Ba năm trước, hắn chưa gặp Quách Tử Minh, bởi lúc đó gã còn quá nhỏ, chỉ là tay sai của cha Quách Côn khi xâm nhập nhà họ Diệp! 

 "Đúng! Mày là ai? Tao cảnh cáo đừng có làm loạn, tao là con trai Quách Côn đấy!" 

 Dù ngu ngốc thì Quách Tử Minh cũng biết chắc người đàn ông đầy sát khí này không có ý tốt gì, gã lén lút tìm điện thoại, muốn gọi cho ai đó. 

 "Không cần hoảng, tao sẽ cho mày gọi điện thôi." 

 Nhưng Diệp Hi Hòa đã nhìn thấu ý định của gã, lạnh lùng bước tới. 

 "Không kiềm chế được d*c vọng của mình phải không? Thích bắt nạt ai cũng được đúng không? Hôm nay tao sẽ dạy mày một bài học!" 

 Nói rồi, Diệp Hi Hòa đột ngột lao tới chỗ Quách Tử Minh, túm lấy phần dưới của gã rồi giật mạnh một cái, máu me bắn tung tóe! 

 Bốn cô gái co rúm ở cửa phòng thấy vậy càng thét lên kinh hoàng, nhìn Quách Tử Minh như thấy ma. 

 "Á!!!!" 

 Quách Tử Minh gào lên đau đớn thảm thiết, cảm thấy phần dưới cơ thể đã mất cảm giác, máu nhỏ giọt tí tách... 

 "Thiếu gia, chuyện gì vậy?!" 

 Lúc này, mấy tay chân ở các phòng bên cạnh nghe tiếng hét chạy tới, nhưng bị Diệp Hi Hòa vỗ nát thành bãi máu! 

 Sau đó, Diệp Hi Hòa giật lấy điện thoại, nói với Quách Tử Minh: "Bây giờ, gọi cho thằng cha Quách Côn nhà mày ngay!" 

 Quách Tử Minh nghiến răng nhìn Diệp Hi Hòa, cảm thấy tên này đúng là muốn chết! 

 Làm nhục gã như thế, còn bắt gọi cha gã?! 

 "Mẹ thằng chó ác ôn!" 

 Quách Tử Minh giật lấy điện thoại, run rẩy gọi cho cha. 

 Lúc này, Quách Côn đang ở một nhà máy ngầm để giao dịch với một nhân vật lớn. 

 "Thưa ngài, lô hàng này ngài đã xem rồi đấy, hoàn toàn tinh khiết, tuyệt đối không làm ngài thất vọng!" 

 "Ừ, rất tốt, lập tức cho người vận chuyển, lần này chọn mấy đứa con gái 'ngoan', bỏ vào tử c ung chúng, tao sẽ dùng một số phương pháp đặc biệt để tránh bị phát hiện!" 

 "Đã hiểu!" 

 Quách Côn vừa nịnh nọt đáp lại thì điện thoại reo. 

 "Con trai, cha đang có chuyện quan trọng, đừng làm phiền cha lúc này!" 

 Quách Côn nói với thái độ không hề vui. 

 "Cha! Cha ơi! Cứu con với... con bị tấn công ở Cảng Kim Dạ, hắn biến con thành... thành người không ra người quỷ không ra quỷ..." 

 Nghe thế, cả người Quách Côn bao trùm sát khí: "Thật sao? Đứa nào dám ra tay với con trai cha?" 

 Ông ta không tin ở Tân Hải còn ai dám đụng vào con trai mình. 

 Ngay cả các gia tộc hàng đầu cùng ba thế lực ngầm còn lại cũng phải e dè đấy! 

 "Không biết! Nói chung cha mau tới đây, con không chịu nổi nữa... con đau chết mất..." 

 "Được rồi, con chờ đó, cha tới ngay!" 

 Quách Côn cúp máy, rất áy náy nói với người đàn ông phía trước: "Thưa ngài, thật xin lỗi, con trai tôi có chuyện, tôi phải đi ngay! Tôi sẽ cử thuộc hạ tiếp ngài, ngài cứ sai bảo, tôi sẽ quay lại xử lý!" 

 "Không cần đâu." 

 Người đàn ông kia vẫy tay: "Quách bang chủ, con cái quan trọng hơn, ông cứ đi đi! Nhớ rằng phía sau ông là ai, đừng sợ bất cứ ai, nếu có vấn đề gì giải quyết không được thì gọi cho tôi, chúng ta trên cùng một con thuyền mà!" 

 "Cảm ơn ngài!" 

 Quách Côn vô cùng phấn khởi, ông ta tận tâm phục vụ vị đại nhân kia đã lâu, cuối cùng cũng được công nhận, khiến ông ta vui sướng khôn xiết! 

 Mỗi tội chuyện rắc rối của con trai lại khiến ông ta giận dữ. 

 Ông ta lập tức dẫn người rời đi! 

 Trung tâm cảng Kim Dạ. 

 "Đã gọi xong rồi, cha tôi sắp tới đây, anh có thể tha cho tôi trước được không?"