Editor: demcodon

Sở Từ nói một câu ngắn gọn lại làm trong lòng Từ Vân Viễn ngẩn ra, lập tức cứng họng nhìn cô, hơi không thể tin được.

Lần cuối cùng nhìn thấy Sở Từ thì cô không phải là vẫn chưa ở bên anh cả sao? Làm sao mới mấy tháng ngắn ngủn mà hai người đã kết hôn rồi?

Trong mắt Từ Vân Viễn hiện lên một tia thất vọng. Bây giờ y cũng không phản đối Sở Từ và anh yêu nhau. Nhưng hơi đáng tiếc là lúc đó mình không có mặt dự đám cưới, càng cảm thán về sự thay đổi của Sở Từ.

“Chị dâu.” Từ Vân Viễn vẫn gọi một tiếng, nhưng ngay sau đó đã đi theo ông Đường xông vào phòng, nhìn bệnh nhân trên giường rồi hỏi han mấy câu. Mà người ba dượng của Từ nhị trông có vẻ vui mừng, nhưng ông ta cũng không quan tâm, trong vui mừng còn trộn lẫn mấy phần ai oán.

“Vân Viễn, đây là chị dâu của mày hả? Vậy anh cả của mày đâu? Dù sao tao cũng xem như nửa trưởng bối. Hôm nào dẫn anh mày đến cho tao gặp mặt?” Ba Đường có phần kiêu căng nói.


“Anh cả của con họ Từ, anh ấy không giống con. Nhưng nếu ba muốn gặp, có cơ hội con sẽ nói với anh con một tiếng. Anh con là quân nhân, rất bận, có thời gian gặp hay không không phải con có thể quyết định.” Từ Vân Viễn cúi đầu, nhìn như cung kính nói.

Ba Đường hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải là tên lính nghèo à, có gì đáng khoe khoang chứ? Anh trai của mày có tài giỏi cỡ nào thì một tháng cũng chỉ nhận 100 đồng tiền lương chết, còn không bằng đến tập đoàn Đường thị chúng ta làm bảo vệ. Tao và ông nội sẽ nể tình mặt mũi thân thích mà sắp xếp hai người cho cậu ta quản lý. Vậy còn không được sao?”

“Ông nói ai là tên lính nghèo hả?” Sở Từ nhíu mày, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén.

“Tôi nói sai sao? Cô bé à, tôi nghĩ trong lòng cô cũng nên hiểu rõ, mẹ chồng của cô hiện tại là vợ của tôi. Dù sao cô cũng phải gọi tôi một tiếng ‘ba’. Tôi thấy một người phụ nữ như cô kinh doanh một bệnh viện như vậy, hoang vắng không ra gì, có lòng tốt giúp một tay mà thôi.” Ba Đường lại nói.

Thằng nhóc Từ Vân Viễn này thật là đứa vong ân bội nghĩa nuôi không thân.


Ông ta cho rằng thằng nhóc này hiểu chuyện nên đặt nó bên cạnh để chăm sóc, cho nó vào công ty, nhiều lần nói tốt về nó trước mặt ông cụ. Mặc dù nó còn trẻ lại đi từng bước đến vị trí quan trọng nhất này, nhưng bản lĩnh thủ đoạn gian dối cũng không kém, được rất nhiều giám đốc Đường thị yêu thích, ngày càng được trọng dụng. Thậm chí còn nghiêng về phía Đường Ngọc, bắt đầu chống lại ông ta.

Đồ chó không lương tâm, nó cũng không nghĩ đến mẹ ruột của mình!

Vốn dĩ tâm trạng của ông ta đã không thoải mái. Lúc này Đường Ngọc lại được chị dâu của Từ Vân Viễn cứu về càng làm cho ông ta nổi giận.

Sở Từ cười nhạo, việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Ba ruột là Từ Phú Niên mới xuất hiện, lại đến ba dượng của chồng. Thứ chó mèo gì cũng đều muốn chiếm lợi của nàng? Tưởng bở?!

“Ông Đường, con cháu của ông chết hết rồi sao? Nhìn thấy ai cũng muốn vịn vào quan hệ, cái tật xấu gì vậy?” Sở Từ nói thẳng.

Nghe được những lời này, ba Đường lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn như muốn kiếm chuyện với Sở Từ, chỉ là mới tiến lên một bước đã bị Sở Từ đá thẳng vào ngực, dung sức rất lớn ngã xuống, trực tiếp từ trong phòng ngã ra cửa. Ngay cả bệnh nhân nữ trên giường bệnh cũng bị giật mình, theo bản năng cảm thấy mình sắp ngất đi. Nhưng điều kỳ lạ là cơ thể lại không có yếu ớt như bình thường. Thậm chí vẫn tỉnh táo như cũ.

Ba Đường làm sao có thể nghĩ đến Sở Từ lại dã man như vậy? Một người đàn ông trưởng thành bị một con bé đánh ngã xuống đất, bất luận như thế nào cũng không có khả năng cam tâm. Bởi vậy sau hai lần lảo đảo muốn đứng lên thì ông ta lập tức đứng dậy và lao đến, tức giận đến mức như muốn đánh chết Sở Từ.