Editor: demcodon

Sở Từ ghim châm nhanh, chính xác và tàn nhẫn, khả năng tinh thông huyệt đạo chủ yếu là do đời trước nghiên cứ võ công. Mà phương pháp chữa bệnh này hoàn toàn không phải do Hoắc thần tiên dạy, một mặt có sách Phúc Duyên chỉ dạy, mặt khác là năng lực của tiểu hòa thượng trong không gian.

Con lừa trọc thật sự có bản lĩnh. Dù sao thì trong số mấy vị đại sư cao tăng ở đời trước cũng có nhiều người có y thuật siêu phàm. Những ký ức và năng lực đó hiện giờ vẫn còn lưu trong đầu Ngộ Trần. Lúc nàng học y, thỉnh thoảng vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Nhưng nàng đã học được rất nhiều thứ tốt từ tiểu hòa thượng.

Dịch Tình nhìn thấy Sở Từ ghim châm cũng không dám nói một lời, sợ bị người nhà bệnh nhân bên ngoài biết được, sau đó lại có người gây sự. Lúc này tay cô vẫn cầm dụng cụ, bước chân như đeo chì, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Sở Từ.

Xử lý xong bệnh nhân này, cô tuyệt đối không đi theo Sở Từ tiếp tục làm bậy!


Đôi mắt Dịch Tình đều đỏ, trong lòng cầu nguyện cô gái trên giường đừng chết... Nếu cô ta thực sự chết, ba có thể sẽ giúp cho cô không phải ngồi tù. Nhưng sau này cô còn muốn làm nghề y tuyệt đối là khó khăn, thậm chí đời này sẽ phải ăn năn hối cải. Dù sao cũng là một mạng người.  

Dịch Tình suy nghĩ miên man, chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm.

Trong khoảng 20 phút, động tác ghim châm của Sở Từ rất lưu loát.

“Sao... sao rồi?” Lúc này Dịch Tình đâu còn khôn khéo như trước nữa, trông vẻ mặt thật ngu ngốc.

Sở Từ vừa định nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh tạp nhạp. Nàng đặt đồ trên tay xuống, lại nhìn sắc mặt của bệnh nhân đã bớt tái xanh, nói với Dịch Tình: “Cô ở đây trông cô ấy. Khoảng 10 phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Cô không cần làm gì cả. Nếu không người chết thì tính cho cô.”

Khóe miệng Dịch Tình co giật. Chỉ nhìn thấy Sở Từ nghênh ngang đi ra ngoài, còn không quên khóa cửa lại.

“Cô gái, cháu gái của tôi thế nào?” Đôi tay của ông cụ đang run rẩy. Ngay cả Từ Vân Viễn cũng tương tự, trong mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.

“Mọi người cứ yên tâm, không có chuyện gì lớn. Nhưng phải chờ mấy phút nữa mới tỉnh lại.” Sở Từ nói thật.


“Cô có phải đang nói dối không? Nếu xảy ra chuyện gì, tôi muốn cô đền mạng!” Người đàn ông trung niên nhìn con bé này thì không biết tại sao không có chút thiện cảm nào. Về phần Tiểu Ngọc nằm trên giường bệnh, vẫn là... tốt nhất chết đi.

Sở Từ xoa tay, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên và nói thẳng: “Giọng của ông lớn nhất, ồn ào đến mức người sống đều sống không được yên ổn, càng đừng nói đến người suýt chút nữa mất mạng. Tôi nghĩ ông nhất định không phải là ba của cô gái bên trong phải không? Nếu có người ba ngu ngốc như vậy, vậy nhất định cũng không phải ruột thịt.”

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, ông ta quả thực không phải.

Nhưng ông ta còn chưa nói lời nào thì nhìn thấy Sở Từ nói với Từ Vân Viễn: “Nếu lần này gặp lại, lát nữa theo tôi về nhà một chuyến. Ba ruột của cậu đang chờ ở nhà đấy.”

Từ Vân Viễn liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, lại nhìn Sở Từ, qua mấy giây mới gật đầu.


“Mày dám!?” Người đàn ông trung niên lập tức hét lên: “Tao cho mày ăn, cho mày mặc. Bây giờ mày đã có tất cả, còn nghĩ trở về báo hiếu với người khác hả?”

Từ Vân Viễn không nói lời nào, nhưng khí thế mạnh hơn lúc trước nàng nhìn thấy y. Ngược lại là người đàn ông trung niên dường như không có cách gì đối phó Từ Vân Viễn. Chẳng lẽ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn này, thành tựu của Từ Vân Viễn đã cao lên? Nhưng, mặc kệ y có được gì đi nữa, nhìn dáng vẻ của người đàn ông trung niên này, nàng cũng biết nhất định dùng không phải thủ đoạn lương thiện.

Ngoài ra, mối quan hệ này thực sự rối loạn. Y làm con riêng của nhà người ta thì thôi, lại có quan hệ không rõ ràng với con gái nhà này. Thật đúng là đủ xuất sắc.

Nhưng nàng thật sự không quan tâm đến chuyện của Từ Vân Viễn. Huống chi, lúc này người nàng chờ đã đến.