“Anh đẹp trai, em trốn đi mua thuốc cho anh về rồi này!”
“Anh đẹp trai, em thích nhất hoa mẫu đơn, nếu anh ra ngoài được thì nhớ tặng cho em đấy!”
“Anh đẹp trai, Linh Linh thích anh nhất!”
“Anh đẹp trai, sau này lớn lên em sẽ lấy anh, lúc đó anh không được từ chối đâu!”
Cố Thịnh mở mắt, trong đầu tất cả đều là hình bóng của cô bé nhỏ nhắn lúc nào cũng lẽo đẽo theo hắn.
Gương mặt đó với với người trước mắt giống đến bảy tám phần, chỉ khác là đã rút bớt đi sự ngây ngô của lúc nhỏ.
Nhưng vẫn là bộ dạng đó, cứng miệng mềm lòng, lúc nào cũng thích chọc tức người khác, không được liền giở thói ăn vạ, khi đúng ý mới thôi.
Rõ ràng biết tính cô là vậy nhưng hắn vẫn không nhịn được ghen ghét, chỉ cần có một khả năng đều không được, hắn không cho phép bất kỳ ai cướp người này đi, không bao giờ cho phép.
Nếu ai dám cản đường, hắn kiên quyết không bỏ qua.
Đôi mắt u ám của kẻ máu lạnh dần dần lộ rõ trong đêm đen, máu tươi bắn tung tóe lên gương mặt có phần non nớt của cậu thanh niên trẻ tuổi.
Cậu bé từ từ bước đến, dưới chân là máu đỏ nhớp nháp tươi mới cùng xác chết của hai tên côn đồ nức tiếng trong vùng, tên đàn ông to con còn lại sợ hãi ngã xuống, sắc mặt tái mét, súng cầm trên tay mà không ngừng run rẩy.
“Quỷ… Quỷ… ” Tên đó không ngừng gọi ra cái tên này, vẻ mặt hốt hoảng và sợ hãi.
Cậu thanh niên không cảm xúc xoay con dao trên tay, một đường dài xẹt qua.
Rầm...
Tên kia ngã xuống, hai mắt chảy ra huyết lệ, chết không nhắm mắt.

Thân thể gầy yếu chỉ còn lại da bọc xương, mặc dù đầy rẫy vết thương vẫn không ngừng nhìn về phía trước, nơi đó có một cô nhóc hấp hối, bờ ngực phập phồng lên xuống.

Cậu nhóc khụy gối, ôm thân thể bé nhỏ của cô nhóc vào lòng.
Cô bé dù bất tỉnh vẫn rất cảnh giác, ôm lấy gói thuốc trong tay không buông, đến khi nằm gọn trong vòng tay của cậu thanh niên, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cậu mới suy yếu mở mắt, trên môi vẫn là nụ cười ngọt ngào:
“Anh ơi...!Linh Linh không sao...!Thuốc...!Em cầm được về rồi này.

Anh thấy em giỏi chưa?”
Cô nhóc dụi đầu vào tay hắn, như mèo nhỏ cầu khen thưởng.
Cậu thanh niên cúi đầu xuống hõm vai cô nhóc khóc lớn, nước mắt như suối nguồn vô tận, vĩnh viễn không bao giờ cạn.
“Xin lỗi… Tại anh… Tất cả đều tại anh…”
“Không phải đâu, là do bọn người xấu đã làm, không phải tại anh đâu mà! Linh Linh làm chứng, anh đẹp trai là người tốt bụng nhất em từng gặp”
Cô nhóc kia ôm lấy cậu, quần áo bị xé rách tả tơi rơi xuống, để lộ ra thân hình trắng mềm đầy những vết xanh tím xấu xí, nhẹ giọng an ủi:
“Linh Linh không đau chút nào...!Anh đẹp trai mau bôi thuốc đi có được không? Nếu anh không bôi thuốc em sẽ giận thật đó.” Nói xong câu đó liền kiệt sức ngất đi.
“Đừng… Xin em đừng nhắm mắt lại… Mở mắt ra nhìn anh có được không? Cầu xin em hãy mở mắt ra đi mà…”
Cô nhóc mệt mỏi nhấc lên mí mắt, lên án nhìn hắn:

“Anh xấu quá đi! Người ta buồn ngủ mà cũng không cho nữa.”
“Em…”
“Không được khóc.” Cô nhóc bá đạo ra lệnh.
...
Điện thoại trên đầu giường không ngừng vang lên, Kiều Hạ Linh sờ soạng, cầm lấy, ngái ngủ ấn nút nghe, đầu dây bên kia rất nhanh đã truyền đến tiếng nói bực dọc của người giao hàng, không ngừng bên tai cô lải nhải.
Kiều Hạ Linh phiền chán, cúp điện thoại, thầm nghĩ dạo này chiêu trò lừa đảo nào cũng có.
Tiếp tục đắp chăn đi ngủ nhưng điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông, hơn nữa vẫn là số của kẻ lừa đảo khi nãy, Kiều Hạ Linh lớn tiếng quát lên:
“Cái tên này, tôi đã nói là tôi không đặt thứ đó rồi mà! Anh muốn thì đi tìm người khác mà lừa, tôi không rảnh.”
“Ưm...”
Nam nhân xoay người, một tay khoác lên eo làm Kiều Hạ Linh giật mình nhìn lại, thấy hắn vẫn ngủ ngon lành liền thở phào.

Cơn buồn ngủ bị tên kia cắt ngang nên cô cũng lười nằm thêm, hai tay chống cằm, chân quẫy quẫy ngắm nhìn người đang say giấc.
Sống chung đã lâu, đồng sàng cộng phẩm cũng nhiều lần nhưng Kiều Hạ Linh chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát người này ở khoảng cách gần như vậy.
Phải công nhận tạo hóa đã quá thiên vị , từ mắt này, đến mũi, thậm chí cả đôi môi này nữa, tất cả quá mức hoàn hảo, hoặc ít nhất trong mắt cô là như vậy.

Với gương mặt thế này, dù muốn làm kẻ nghèo hèn cũng khó.
Giờ thì cô đã hiểu hơn rồi, là tại sao tên này suốt ngày bày ra vẻ mặt lạnh tanh, cau có, khó chịu, tính tình thì khó ưa, nhìn thôi đã phát ghét.
Nhưng không thể phủ nhận gương mặt này có sức hút thật, đôi mắt của cô đều mau bị nó hút đến dán chặt vào luôn.
Lông mi dài, cong vút, cô nhìn còn thấy ghen tị.
Sống mũi cao, còn cả đôi môi này nữa, quá mức phạm quy rồi!
Kiều Hạ Linh len lén nhìn xung quanh, chọc chọc vào hàng lông mi khẽ run lên của nam nhân, thấy hắn không có phản ứng gì thì khẽ li3m môi, trộm hôn một cái.

Nhưng hôn xong vẫn thấy thiếu thiếu, lại cúi xuống hôn cái nữa, nét mặt vui vẻ đầy xấu xa như mèo nhỏ ăn trộm thành công.
Mãi sau mới ý thức được bản thân đang làm gì, không cam lòng liếc nam nhân, oán hận lẩm bẩm: “Họa thủy.

Cái tên hồ ly tinh chỉ biết câu dẫn người này, muốn hại cô đến bao giờ đây hả?”
Cố Thịnh dường như bị làm phiền, nhíu mày, cánh tay ôm lấy eo cô siết lại, lông mày cau có, Kiều Hạ Linh rụt tay, cẩn thận quan sát, thấy hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại mới vỗ ngực an tâm.
Tầm mắt dừng lại trên vành tai của nam nhân, nhớ đến mỗi lần hai người thân thiết, tên này luôn có thói quen ngậm lấy tai cô, Kiều Hạ Linh không khỏi tò mò, đưa tay chạm nhẹ một cái.
Không có phản ứng, lá gan lớn hơn, nhéo nhéo, lúc này nam nhân có vẻ mới cảm nhận được, đột nhiên run lên.

Tai của nam nhân rất lớn, động vào lại mềm, cầm xoa một hồi liền nghiện, không muốn buông ra.
Kiều Hạ Linh tìm được món đồ chơi mới, chơi hết bên này lại sang bên khác, lúc nhìn thấy có thứ gì ẩn dưới vành tai, cô cúi sát lại để nhìn cho rõ, nhìn thấy đó là thứ gì liền há hốc mồm ngạc nhiên, nói không nên lời...
Đúng lúc này từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn của nam nhân: “Em đang làm gì đó?”

Kiều Hạ Linh bị bất ngờ, không cẩn thận cắn trúng lưỡi.
“Có sao không?” Nam nhân ngồi phắt dậy, ân cần hỏi thăm.
Kiều Hạ Linh lắc đầu, ý bảo không sao nhưng đáy mắt lưng tròng, rõ ràng là rất đau.

Vừa rồi cô còn tưởng là cắn đứt luôn đấy!
“Đưa lưỡi ra để tôi xem nào.”
Kiều Hạ Linh ngoan ngoãn lè lưỡi, ai dè vừa thè ra liền bị tên xấu xa nào đó nhân cơ hội cùng cô dây dưa.
Kiều Hạ Linh mơ màng, gương mặt đỏ ửng do thiếu dưỡng khí càng làm cho con thú nào đó thêm phần kích thích, nam nhân gầm lên, từ nhẹ nhàng cuốn lấy chuyển thành công thành đoạt đất, điên cuồng mút mát, dường như muốn hút hết mật dịch trong khoang miệng cô ra để từ từ thưởng thức.
Nam nhân buông ra, hơi thở nóng bỏng và nặng nhọc không ngừng hà hơi vào vành tai mẫn cảm, Kiều Hạ Linh theo phản xạ rụt người lại, để lộ oánh dịch từ khóe miệng chảy xuống phần xương quai xanh xinh đẹp.
Kích thích trắng trợn như thế thì có ai chịu được.
Lần nữa hôn nên, bàn tay không an phận luồn lách vào trong áo ngủ bằng tơ lụa, xoa nắn, nam nhân cúi đầu xuống hõm vai cô, tham lam hít hà mùi hương của của cơ thể cô, tay kia móc ra thứ cứng rắn trong quần bắt đầu luận động.
Kiều Hạ Linh hai má đỏ bừng, muốn chạy trốn nhưng đã bị nam nhân ngăn lại, hắn nắm lấy tay cô, ép cô cầm lấy thứ to lớn và xấu xí kia.
Sau một hồi trúc chắc, cuối cùng nam nhân cũng thỏa mãn gầm lên một tiếng, gục đầu xuống bả vai của Kiều Hạ Linh, thỏa mãn hừ nhẹ.
Kiều Hạ Linh ghét bỏ nhìn thứ dính nhớp trên tay, nảy ra ý xấu, vươn tay bôi lên người nam nhân, hắc hắc nở nụ cười vô tội.
“Nếu em còn nghịch ngợm, lần tới tôi sẽ thưởng thức rượu vang trên người em.” Cố Thịnh ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm trầm của nam nhân vang lên mang theo lời đe dọa *** mỹ.
“Không nghịch thì thôi, làm gì mà căng.” Kiều Hạ Linh đỏ mặt quay đầu, mạnh miệng nói.