Cố Thịnh lạnh băng, ánh mắt hẹp dài mang theo uy thế không thể phản kháng, gương mặt trầm xuống, khí thế cường đại như bão táp lấy trung tâm từ người hắn bắt đầu lan tỏa, áp lực trong vô hình khiến cho người khác run sợ mà thần phục, ngay cả Khúc Lâm cũng không dám tùy tiện lại gần.
Cô nhớ lần cuối cùng Cố Thịnh lộ ra biểu tình đáng sợ như vậy là trong chuyến kiểm tra thực địa của mười năm trước, lúc đó mẹ kế thuê sát thủ ám hại anh ấy trong rừng rậm nhưng bị anh ấy vô tình biết được, mười tên, tất cả đều bị cắt đứt động mạch cổ mà chết.
Giờ đây, Cố Thịnh lại lần nữa lộ ra biểu tình này, hơn nữa, ánh mắt nhìn cô vừa rồi, dù rất nhỏ nhưng rõ ràng mang theo sát ý.
Khúc Lâm cười khổ, gục đầu, giấu đi những giọt nước mắt, ép chúng chảy ngược vào trong.
Thứ không thuộc về mình đến cuối cùng vẫn là không thuộc về mình thật sao? Dù chỉ là một lần cơ hội, cô có thể dũng cảm đấu tranh, tự tin rằng bản thân sẽ có được trái tim của người đó không?
Khúc Lâm không biết và cũng chưa dám tưởng tượng, cô sợ nếu đi đến bước đường đó, ngay cả tư cách đứng gần anh ấy cũng không còn nữa.
Bầu không khí trở nên yên ắng và ngột ngạt, không một ai dám lên tiếng, tất cả đều cẩn thận, dè dặt tránh đường.
Ống quần Cố Thịnh ướt đẫm một mảng, mỗi một nơi hắn đi qua đều để lại những vệt nhỏ chảy dài.

Dòng máu đỏ rực rơi trên nền xi măng đen đặc không chút nổi bật, có điều trong mắt của tất cả mọi người ở đây, nhất là Kiều Hạ Lịnh lại trở nên phá lệ chói mắt.
Cô giãy dụa, muốn đi xuống, muốn nhìn xem vết thương trên chân của người đàn ông này nhưng Cố Thịnh kiên quyết không buông tay, Kiều Hạ Linh chớp chớp mắt, líu lấy ông tay áo của hắn, làm nũng nói:
“Cố Thịnh...!Thả em xuống.

Trước hết xem vết thương trước có được không? Về phần những chuyện khác nói sau đi.


Nhé!”
Cố Thịnh giả bộ không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Kiều Hạ Linh nhìn hắn, nghiến răng ken két, tức đến muốn nổ đom đóm mắt, dùng tay đấm liên tục vào ngực hắn quát lớn:
“Anh có thả tôi xuống không hả? Khốn kiếp, chân thành cái dạng gì rồi còn không để cho người ta xem, anh ngại mạng quá dài chứ gì? Thả xuống...! Tôi nói là thả...”
Cố Thịnh vẫn không có dấu hiệu sẽ xoay chuyển, bàn tay siết lại, càng ôm chặt hơn, giống như muốn khảm cả người của cô vào trong da thịt, xương cốt của bản thân, mãi mãi không tách rời.
Tròng mắt xoay chuyển liên tục, như hạ quyết tâm, cô đột nhiên rướn người, ôm lấy cổ của nam nhân, trao cho hắn một nụ hôn, tay trái trong bóng tối âm thầm giơ lên, đánh thật mạnh vào gáy của Cố Thịnh.
Bốp...
Cố Thịnh trừng lớn hai mắt, thân thể lảo đảo ngã khụy xuống sàn nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay của người trước mắt, kiên quyết không buông ra.
Kiều Hạ Linh giật mấy lần không được, mím môi, cố chịu đựng sự đau nhức, cúi xuống, nhẹ nhàng, không chút tốn sức nâng nam nhân dậy, bế bổng trên tay.
Mọi người: “!!!”
Phu nhân đây cũng quá là… dũng mãnh đi!
“Đầu trọc” chạy đến, muốn giúp Kiều Hạ Linh nhưng bị cô trừng mắt dọa trở về.

Bộ dạng hộ thực không khác gì với ông chủ của bọn họ khi nãy.

Trong lòng tất cả chỉ có thể âm thầm cảm thán một câu: “Quá giống!”
Ông chủ của bọn họ sắp dạy hư phu nhân mất rồi!
Kiều Hạ Linh hất cằm, khí thế mười phần ra lệnh:
“Đem bác sĩ gọi đến.”
Về đến biệt thự, bác sĩ gia đình đã có mặt, vẻ mặt lo lắng đi đi lại lại ở phòng khách.
Khúc Lâm mở cửa xe, Kiều Hạ Linh ôm theo Cố Thịnh đi vào dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, ai cũng há hốc mồm nhìn bọn họ, khó có thể tin vào những gì đang chứng kiến.
Kiều Hạ Linh biết lúc phẫu thuật tốt nhất không được phân tâm nhưng Cố Thịnh tay nắm rất chặt, cổ tay của cô có giãy thế nào cũng giãy không ra, hơn nữa mỗi lần cố dùng sức tránh thoát lại bị nắm chặt hơn, hết cách bác sĩ đành cứ vậy làm việc.

May là vị bác sĩ trung niên này kinh nghiệm đầy mình, đối với người bất đắc dĩ có mặt là Kiều Hạ Linh cũng không cảm thấy có trở ngại gì nhiều, chưa kể cô cũng là bác sĩ, ít nhiều có thể xem như trợ thủ giúp sức.
Bác sĩ Mai bắt đầu cắt phần ống quần đã ướt nhẹp toàn là máu của Cố Thịnh, lộ ra phần thịt bị thương đang chảy đầy máu đen, đáy mắt giật giật lộ ra vẻ khác thường, trong bóng tối âm thầm lắc đầu.
Kiều Hạ Linh nhìn vào vết thương trên chân của Cố Thịnh, đáy mắt cũng không khá hơn là bao, sắc mặt đen lại, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người đang nằm trên đùi mình.
Một tia đau lòng sượt qua, khóe mắt hơi ướt nhưng được cô nhịn xuống, theo lời của bác sĩ bắt đầu làm việc.
Viên đạn ghim vào không quá sâu, máu chảy hơi nhiều nhưng không quá nghiêm trọng, trông thê thảm như vậy căn bản là do Cố Thịnh không chịu băng bó kịp lúc, để mất máu quá nhiều.


Sau một hồi vất vả, bác sĩ cuối cùng cũng đã lấy được viên đạn ra.
Lúc này ông mới có thời gian để ý đến người con gái đang ngồi bên cạnh.

Một bên má sưng phồng, khóe môi nứt ra vẫn còn đọng lại vết máu khô, cả người toàn là máu, thoạt nhìn thương thế có vẻ khá nghiêm trọng.
Kiều Hạ Linh nhận thấy tầm nhìn của ông trên người mình, chịu đựng cơn đau xót, lắc đầu nói:
“Tôi không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút, về phần chỗ máu này, tất cả đều là của anh ấy, không phải của tôi nên ông không cần lo đâu.”
Bác sĩ lúc này mới yên tâm, gật đầu rồi đi ra ngoài.
Vuốt ve gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Cố Thịnh, sự mạnh mẽ và cố gắng trước mặt người ngoài như sóng tràn bờ đê, ào ào đổ vỡ.

Những giọt nước bắt bắt đầu rơi, ban đầu chỉ là từng hạt nhỏ tí tách, sau lại lớn dần, cứ như hai nguồn suối vô tận, làm ướt đẫm cả một vùng cổ áo của người bên dưới.
Miệng nhỏ chu lên, không ngừng mắng mỏ cái tên làm việc thì tùy tiện để rồi giờ lại nằm chết dí trên đùi mình hiện tại.
“Cố Thịnh, anh là đồ khốn nạn.

Mẹ kiếp, cuộc đời của tôi rốt cuộc phải đen đủi thế nào mới gặp phải một tên hỗn đản không coi mạng mình ra gì như anh hả? Đã bảo là phải chịu đựng, chịu đựng, anh không nghe hiểu tiếng người hay gì? Hu...!Hu…”
Kiều Hạ Linh tức giận, đánh lên ngực của Cố Thịnh mấy cái nhưng lực đạo rất nhẹ, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thoáng qua, còn khi chạm đến da thịt lại không khác nào đang vuốt ve.
Cô phát giận một lát liền im lặng, mệt mỏi gục đầu vào thành giường, ngủ thiếp đi, lúc này, người vốn đang hôn mê lại mở ra hai mắt, không có gì giống một kẻ mới từ trong cơn mê man mới tỉnh dậy.
Hắn gỡ tay ra, ôm lấy thân thể xụi lơ của người con gái, cẩn thận bế cô về phòng, lúc đi ngang qua hành lang, bác sĩ đã chờ sẵn, không vui nhìn hắn răn dạy:

“Chân của cậu không phải là sắt đâu, lần này không sao nhưng cứ tùy tiện như vậy, đến lúc hỏng rồi đừng kêu tôi đây đến sửa cho.”
“Lúc đó mộ chú chỉ sợ đã mọc xanh cỏ.”
Mai Văn Hồng: “...” Thằng nhóc khốn nạn này, ông có lòng tốt quan tâm nó một câu mà xem kìa, nó nói cái gì không biết.
“Đùa thôi.

Chú biết vết thương nhỏ thế này căn bản không nhằm nhò gì với cháu mà.”
“Hừ! Cậu đừng có mà cố chấp, một vết không sao nhưng nhiều vết thì ai biết đâu được, khi đó thân thể gầy gò không có sức, cô nhóc trên tay cậu biết đâu lại ghét bỏ rồi chạy theo người khác cũng không biết chừng.”
Cố Thịnh đen mặt, quay đầu không vui nhìn ông nhưng Mai Văn Hồng căn bản không coi ra gì, vẫn một mực ở bên tai hắn lải nhải:
“Cậu đấy, ba mươi tuổi rồi, tự biết cách lo cho sức khỏe của bản thân đi.

Vừa rồi có biết tôi đây lo thế nào không hả? Cô bé này cũng không cần cậu liều mạng để tôi mổ sống lấy đạn cũng cắn răng không kêu lên một câu vậy đâu.”
“Chú không nỡ.”
Mai Văn Hồng: “...” Được lắm! Tên hỗn đản này, biết ông đau lòng nên càng làm bừa đây mà.
“Hừ! Mặc kệ tên thần kinh nhà cậu, tôi đây không thèm quản nữa, muốn làm gì thì làm, cùng lắm chết rồi thì tôi đốt thêm cho vài nhúm tiền vàng, coi như hết tình hết nghĩa một thời quen biết.”
Cố Thịnh nhìn theo bóng lưng đã còng đi theo thời gian của ông, đáy lòng cảm thấy đặc biệt ấm áp, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, hắn cúi xuống, đặt lên trán của Kiều Hạ Linh một nụ hôn thật nhẹ, hưng phấn tươi cười:
“Nhưng ít nhất cháu đã cược thắng!”