Kiều Hạ Linh không có mục đích mà đi loanh quanh một hồi.
Không biết bản thân đã đi bao lâu, lúc ngẩng đầu lên mặt trời đã dần khuất dạng, chỉ còn lại một vài tia nắng lang thang vẫn chưa chịu về nhà mà nhảy nhót trên lòng hồ xanh thẳm.
Bọn chúng có lẽ cũng giống như cô vậy, ham chơi không biết đường về nhà, để đến lúc nhìn lại, mọi thứ đã quá muộn.
Bên đường là hai hàng hoa sữa chạy dài, tỏa ra hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ.
Kiều Hạ Linh ngẩn người nhìn chúng, hít hà hương thơm mà cô đã từng ghét.
Thì ra con người cũng có lúc yêu thích thứ mà mình từng ghét bỏ, thật bi ai làm sao.
Cô đưa mắt nhìn đôi trai gái đang cười đùa vui vẻ đằng trước, chỉ thấy nam nhân ôm lấy eo của người yêu, cử chỉ đặc biệt thân thiết, anh ta cúi đầu, cùng cô gái ấy xem thứ gì trong điện thoại, chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa vui vẻ.
Trước kia, Kiều Hạ Linh cảm thấy mấy thứ thế này thật không cần thiết nhưng hiện tại trong lòng lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Dải mây đỏ cuối cùng của ngày vắt qua bờ hồ, mang theo vẻ huyền bí vô tận, Kiều Hạ Linh thẫn thờ nhìn xuống, hình ảnh phản chiếu trên đó dần thay đổi, hai người kia nãy đã bị thay bởi hai thân ảnh hoàn toàn khác.
Một trong số đó là cô, về phần người còn lại...
Gió lạnh buổi tối hiu hiu thổi, gương mặt của người đó theo làn gió mà tan biến, chỉ để lại một bóng mờ vô tận.
Kiều Hạ Linh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đã chuyển dần thành màu đen, không có mục đích mà tiếp tục đi, đến khi dừng lại đã là bảy giờ tối.
Hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, cô đẩy cửa, trở lại là bộ dáng của một tiểu tình nhân ngang tàn, không coi ai ra gì.
Cô thân thiết muốn đến ôm lấy dì Trần hỏi tối nay có những món nào nhưng vừa vào đến phòng khách lại bất ngờ nhìn thấy con người đã gần một tuần nay chưa bao giờ xuất hiện ở nhà trước mười giờ tối, mím chặt môi, Kiều Hạ Linh nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc, đến gần ôm lấy cổ của nam nhân, thân thiết hỏi nhỏ:
“Thân ái, em cứ tưởng anh bị cô em xinh tươi nào ngoài kia câu đi mất rồi đấy chứ?”
Rõ ràng là câu nói đùa thường ngày nhưng hôm nay nói ra lại cảm thấy nhói nhói.
Xem ra cô thật sự có bệnh, mà còn là bệnh không hề nhẹ, thế nên mới muốn ôm người nam nhân này lâu hơn một chút, nghe được câu trả lời từ câu nói mà cô chưa bao giờ nghĩ là sẽ có đáp án.
Đợi mãi vẫn không nhận được câu trả lời, Kiều Hạ Linh tự giễu cười, muốn đi xuống coi như không có gì xảy ra nhưng bàn tay trên lưng lại ôm cô rất chặt, giống như muốn ép cả người cô vào sâu bên trong.
Nam nhân thở dài, sủng nịnh xoa đầu cô nói:
“Không có vị hôn thê.”
“Cái gì?” Cô ngẩng đầu hỏi lại xác nhận.
“Tôi nói tôi không có vị hôn thê.
Trước kia không, hiện tại không và tương lai cũng thế.” Cố Thịnh nhìn vào đôi mắt mê man của người đối diện, đưa ra một khẳng định chắc chắn.
Kiều Hạ Linh mở to hai mắt, cố gắng đè x uống xúc động, nhún vai một cách thản nhiên đáp lại: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi à? Mà có thì càng tốt chứ sao, để cô ấy trực tiếp thay vị trí của tôi là được rồi, về phần bản hợp đồng kia thì hủy đi.
Chúng ta xem như không có gì xảy ra cả.”
“Em đừng có mơ.”
Cố Thịnh nâng cằm người trước mắt lên, hạ xuống một nụ hôn, ánh mắt thâm tình lại có chút bi thương nhìn cô.
“Tôi chỉ có em.”
Câu nói đơn giản nhưng lực sát thương lại cao đến kinh người.
Kiều Hạ Linh trong phút chốc quên cả phản kháng, nắm lấy tay áo của hắn không buông, đầu óc như lọt vào trong sương mù mà trở nên trì độn.
Phải đến lúc đầu lưỡi của ai kia nhân lúc chủ nhà đi vắng công thành đoạt đất, **** *** chặt chẽ từng tấc trong miệng, như muốn đánh giấy chủ quyền tuyệt đối không thể xâm phạm thì cô mới miễn cưỡng tỉnh lạ, ma xui quỷ khiến thế nào mà ôm lấy cổ hắn đáp lại nụ hôn ngọt ngào kia.
Lúc này thôi, dù cho người này có lừa cô đi chăng nữa thì cô vẫn nguyện đắm chìm một lần, một lần duy nhất và cũng có thể là mãi mãi.
Nụ hôn của cả hai dần sâu hơn, bắt đầu chỉ là quấn quýt đầu lưỡi, sau lại đặc biệt bá đạo, giống như cuộc chiến giành địa bàn của hai con thú dữ, hung hiểm và tràn đầy kích thích.
Hai đôi môi vừa tách ra chưa được bao lâu lại ngay lập tức dính chặt, quấn quýt không rời không bỏ, tiếng nước bọt vang vọng khắp cả phòng khách sang trọng mà rộng lớn, hại đám người già trong nhà mặt đỏ tía tai, chỉ biết rủ nhau ra sau vườn ngắm sao trời về đêm đẹp đẽ lại trong sáng.
Ọt..
Ọt...
Động tác trên tay của cả hai đột ngột dừng lại.
Kiều Hạ Linh mặt đỏ phừng, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Cái bụng chết tiệt, mày có thể chọn giờ kêu hợp lý chút có được không hả?
Lúc này là lúc mày nên kêu sao?
Cố Thịnh vươn tay kéo cô xuống, thổi gió bên tai cười khẽ.
“Bé mèo đói rồi sao?”
“Mèo cái gì mà mèo? Cả nhà anh mới là mèo đấy!” Cô đấm nhẹ vào ngực hắn trách cứ.
Cố Thịnh cầm lấy bàn tay xinh đẹp nhỏ nhắn đưa đến bên môi hôn nhẹ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Được.
Cả nhà anh đều là mèo.”
Kiều Hạ Linh hất cằm, chui xuống khỏi người hắn, chạy một mạch đến bàn cơm vơ vét.
Cả nhà sao? Nghe cũng có vẻ hợp ý nhỉ?
Dù sao sang năm cũng là năm con mèo, hắn có thể cố gắng một phen thử xem..