“Ưm...”
Cố Thịnh ngủ không say nên vừa nghe được tiếng r3n rỉ của Kiều Hạ Linh đã ngay lập tức tỉnh lại.
Hơi ấm xa lạ từ bên cạnh truyền đến đánh thức bản năng cảnh giác của một kẻ đi săn, hai mắt nheo lại nguy hiểm nhìn qua, đến khi nhận ra được vật nhỏ đang nằm trong lòng mình là ai, ánh mắt sắc bén đó trở nên nhu hòa rất nhiều.
Kiều Hạ Linh cứ lật qua lật lại liên tục, từ nằm ngửa đến nằm nghiêng, chân còn không ngừng đá loạn xạ, trông chả khác gì một đứa trẻ con trong hình dạng người lớn.
Cố Thịnh đáng giá ga giường rồi đưa tay sờ thử, gương mặt điển trai nheo lại không vui.
Thứ này tuy không bẩn nhưng để nói là sạch thì cũng quá chiếu cố, chưa kể đệm còn đặc biệt cứng rắn, chả trách da thịt non mịn của Kiều Hạ Linh không chịu được, cứ khó chịu suốt từ nãy đến giờ.
Bộ váy dạ hội của cô đã bị hắn xé nát từ khi nãy, giờ có miễn cưỡng cũng chả thể mặc nổi, hết cách Cố Thịnh chỉ có thể khoác áo của mình lên người Kiều Hạ Linh, bản thân thì ở trần đi ra bên ngoài.
Đình Thủy đợi lệnh ở bên ngoài, thấy vậy liền rất tâm lý giúp cậu chủ mở cửa, hai tay đưa lên chìa khóa xe, sau đó nở một nụ cười đen tối quay mặt ra chỗ khác, ngồi ở một bên đợi tên ngốc Mạc Nhan kia đến đón.
Cố Thịnh đưa tay bật cái nút đỏ ở gần cửa, ghế sau của xe đột ngột chuyển động, lộ ra một chiếc giường nhỏ có đầy đủ tiện nghi.
Hắn cẩn thận đặt cô lên đó, có lẽ bị lạ chỗ nên hai hàng lông mi cong vút của cô khẽ lay động, chân nhỏ lại không yên phận đá lung tung.
Cố Thịnh yên lặng ngồi bên chỗ nhỏ ở cạnh giường, với khổ người của hắn thì chỗ này có vẻ hơi chật, có điều Cố Thịnh lại ngồi đến cô cùng thoải mái, trên mặt không lộ ra bất kỳ dấu vết khó chịu nào.
Bàn tay to lớn sờ lên gương mặt của người đang say ngủ khẽ vuốt v3, những ngón tay to lớn đan vào mái tóc dài đen mượt thưởng thức, nam nhân lặng lẽ đặt lên trên đó một nụ hôn, một nụ hôn không hề mang theo bất kỳ ý tứ tình d*c nào mà chỉ đơn thuần là tượng chưng sự bảo vệ và che chở.
Sáng sớm.
Kiều Hạ Linh tỉnh lại liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai thái quá của Cố Thịnh.
Cô ngẩn người nhìn một lúc lâu, trong lòng không giấu nổi được sự trầm trồ.
Dù có nhìn bao nhiêu lần thì gương mặt này, cơ thể rắn chắc mạnh mẽ này vẫn không thể làm người ta chê vào đâu được, có chăng thì chỉ có cái nết là không chấp nhận nổi.
Người gì đau mà xấu tính, suốt ngày chủ biết bắt nạt người khác.
Kiều Hạ Linh nảy sinh ác ý, vươn bàn tay xấu xa chuẩn bị véo mũi, ai dè Cố Thịnh lại chọn ngay lúc này tỉnh lại, đôi mắt sáng quắc nhìn cô, nào có giống bộ dạng mới ngủ dậy.
“Sớm.”
Sớm cái đầu nhà anh chứ sớm.
Mà khoan, sao người này lại có mặt trên giường của cô vậy?
Và câu trả lời cho nó chính là ký ức đêm qua đang từ từ tái hiện lại.
“A...”
Tiếng hét chói tai của Kiều Hạ Linh vang vọng toàn bộ biệt thự, Mạc Nhan đang ở dưới tầng ngay lập tức như lâm đại địch, rút súng chạy lên, không đợi tìm hiểu kỹ tình hình đã đá cửa xông vào.
“Có chuyện gì?”
Đám người giúp việc cũng hấp tấp chạy đến, trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ lo lắng bất an.
Kiều Hạ Linh xấu hổ không biết chui vào đâu, vội vã chùm chăn giấu mặt đi, Cố Thịnh liếc mắt về phía cửa, hơi lạnh không cần giảm nhiệt độ điều hòa đã tự động khuếch tán.
Mạc Nhan biết bản thân lại gây ra tội, thân hình to lớn như muốn co rúm lại hết mức có thể, lẩn qua chỗ đám nữ giúp việc mà ra bên ngoài.
Lão quản gia trong lòng nở hoa, vui sướng đến cực điểm, nhưng nghĩ đến nghĩa vụ của một quản gia cần làm, ông ho nhẹ một cái, yêu cầu mọi người tản ra chỗ khác.
Ẩn sâu trong đám người, một đôi mắt tràn ngập sự ghen ghét nhìn chằm chằm hai người trong phòng, lòng bàn tay cô ta bấu chặt vào da thịt, răng phát ra tiếng ken két khó nhịn, cứ như một con thú dữ bị cướp đi con mồi mà mình yêu thích.
Đến khi cánh cửa được lão quản gia đóng lại, cô ta vẫn cố chấp nhìn lại phía sau, như thể muốn xuyên qua nó nhìn thấy mọi hành động bên trong.
Kiều Hạ Linh lúc này mới chui đầu ra khỏi chăn, tức giận đá vào mông của Cố Thịnh.
Người này đúng là khắc tinh của cô, từ khi gặp tên này, không lúc nào cô không gặp mấy chuyện xui xẻo.
Hừ! Gương mặt đẹp cái gì chứ?
Là gương mặt chiêu quỷ thì có, xúi quẩy.
Kiều Hạ Linh nhớ ra cái gì, cúi đầu xuống chui lại vào trong chăn xem lại, Cố Thịnh thuận thế bế cả người cô đặt vào lòng, tỉ mỉ giúp cô xoa eo.
“Hôm qua tôi rửa sạch giúp em rồi! Yên tâm đi.”
Xoát...
Gương mặt Kiều Hạ Linh nháy mặt đỏ bừng, lắp bắp phản bác:
“Ai...!Ai nói tôi muốn hỏi cái này? Tôi chỉ là...!Chỉ là muốn kiểm tra xem mông có đau không thôi.”
Nói xong mặt cô lại càng đỏ, sắp ngang với mông khỉ đến nơi luôn rồi, Cố Thịnh cảm thấy buồn cười nhưng sợ chọc giận mèo nhỏ nên đành đanh mặt, tiếp tục giúp cô xoa bóp.
“Được.
Em nói gì cũng đúng.”
Này còn kém không nhiều lắm!
Kiều Hạ Linh vui sướng dãn gân cốt hưởng thụ sự phục vụ hiếm có.
Lần này có đau nhưng không bằng lần trước, chưa kể đêm hôm qua tuy bị hạ thuốc nhưng bản thân cô cũng biết mình không hề bài xích việc l@m tình với tên này.
Nhưng cũng không thể quá mức buông lỏng, ai biết đâu được tên này thực tủy biết vị, ngày ngày đều đè cô xuống ép cô làm thì sao?
Không được, nếu vậy thì cái bộ xương già của cô coi như bỏ luôn.
Kiều Hạ Linh bất ngờ vùng dậy, đi thẳng vào nhà tắm thay quần áo, trước khi đóng cửa còn không quên lườm Cố Thịnh một cái cảnh báo.
Cố Thịnh ngẩn người, không biết mèo nhỏ lại nghĩ lung tung cái gì mà không chịu cho hắn sắc mặt tốt.
Lúc Kiều Hạ Linh từ nhà tắm đi ra, cô gái hôm trước cô gặp ở sân vườn đã đem đồ ăn lên đến nơi.
Cô ta lễ phép đặt đồ ăn xuống bàn, đợi Kiều Hạ Linh ăn xong với đỏ mặt lấy ra một viên thuốc đưa đến trước mặt Kiều Hạ Linh nói khẽ:
“Đây là thứ mà ông chủ đã bảo cô uống trước khi đi làm.”
Kiều Hạ Linh nheo mắt, đánh giá viên thuốc trước mặt:
“Đây là...”
“Thuốc...!Thuốc tránh thai.”
Kiều Hạ Linh cười như không cười nhìn viên thuốc đó, không chút do dự đưa vào trong miệng nuốt xuống, đợi khi cô gái kia ra đến bên ngoài mới vào trong phòng tắm nhổ viên thuốc đó ra, sau đó lấy từ trong túi xách ra một viên thuốc trông có vẻ tương tự uống xuống..