Kiều Hạ Linh loạng choạng đi trên đường, cảnh vật xung quanh quay tròn khó hiểu, thi thoảng lại thấy có người mọc thêm một cái đầu, có người lại là một phân làm ba.

Cô dụi mắt, cố gắng để bản thân tỉnh táo trở lại.
Bố già đáng ghét, lại dám ép cô đi xem mắt.
Nghĩ lại thì bây giờ sắc mặt của bố cô chắc phải đặc sắc lắm, tại cô trốn đi gặp vị hôn phu để uống rượu giải sầu cơ mà.
Khặc...!Khặc...
Mà khoan...
Vị hôn phu cái gì mà vị hôn phu, cô chưa chấp nhận, cũng không bao giờ chấp nhận.
Một tên nam nhân hơn cô hẳn tám tuổi, trâu già mà đòi gặm cỏ non, cô khinh.

Kiều Hạ Linh cô đây tuyệt đối sẽ không...
Ọe...
Buồn nôn chết đi được! Rượu ở chỗ này sao lại nặng thế không biết, mới uống có hai chai đã thành thế này, lần sau cô có thèm vào mà tới.
Ủa? Cô nhớ để xe gần lắm mà sao tìm mãi không thấy?
Không lẽ xe cũng biết mọc chân chạy à?
Kiều Hạ Linh loay hoay mất mấy vòng, lượn đi lượn lại vẫn không nhìn thấy chiếc xe thân thương.

...
Một cô gái thân hình nóng bỏng đi lang thang một mình ở gần quán rượu, điều này không khỏi làm cho mấy kẻ xấu xa kia có chút ý nghĩ không an phận.
Cứ nghĩ đến thân hình trắng trẻo, mịn màng dưới lớp váy bó sát màu đỏ đầy quyến rũ kia, rồi lại nghĩ đến gương mặt vì say rượu mà ưng đỏ, đôi môi hồng nhuận sẽ phát ra những tiếng r3n rỉ mê người, đám lưu manh gần đó lại không nhịn được xoa tay, tham lam nhìn vào thân thể cô không thể rời mắt.
Bọn chúng nuốt nước bọt, li3m mép, lộ ra vẻ mặt bỉ ổi đến gần chặn đường.
“Tránh ra đi, các người chặn đường tôi rồi!” Cô khó chịu nhíu mày.
Tên đầu đinh với làn da ngăm đen, có vẻ như là kẻ đứng đầu đám này, hắn không nói chỉ lộ ra vẻ mặt thèm thuồng mà còn vươn bàn tay vẫn dính đầy bụi đường chạm vào mái tóc dài mềm mượt của cô trêu đùa:
“Cô em tránh cái gì thế? Các anh đây chỉ muốn thương em một chút thôi mà! Ngoan! Đi theo anh, anh nhất định sẽ cho em biết thế nào là thoải mái.”
Hôi quá!
Kiều Hạ Linh đưa tay che mũi để tránh mùi hôi thối từ cái miệng đã không biết đã lười đánh răng của tên kia từ bao giờ xộc đến.

Cơn say làm cho đầu óc cô không còn tỉnh táo, chỉ còn lại bản năng phòng tránh, cô giơ chân lên đá bay thứ làm cho bản thân cảm thấy không thoải mái này ra chỗ khác.
“A...”
Tên đó lãnh trọn một cú đá vào chỗ hiểm, đau đớn ôm lấy bộ vị nhạy cảm ngã lăn ra đất kêu lớn.

Đám còn lại thấy cô không đơn giản, muốn dùng chiêu lấy thịt đè người ép cô nghe lời, có điều cho kịp động thủ thì đã bị liên hoàn cước của Kiều Hạ Linh thu phục.
Một phụ nữ trẻ ban nãy còn tỏ ra khó chịu, giờ lại hai mắt tỏa sáng, thần tượng nhìn theo bóng lưng đang trừng trị đám lưu manh đằng xa.


Khi nãy nhìn Kiều Hạ Linh mặc như thế cô còn tưởng cô gái này là dạng hồ ly tinh chuyên câu dẫn người khác, ngay cả bạn trai cô ta cũng không ngoại lệ, làm cô ta nhìn mà tức đến nổ đom đóm mắt, ai ngờ đâu lại là một nữ anh hùng.
Không chỉ riêng mình cô gái ấy mà người xung quanh cũng vậy, nhìn thấy một màn này không ai là không trầm trồ, đã thế còn hò reo vỗ tay khen “hay”.
Tên bị thương nhẹ nhất trong đám người còn dám giở chiêu trò ăn vạ.
“Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi! Ai cứu chúng tôi với...”
Nếu là người bình thường giở chút dâm tà cũng còn thôi, chứ còn đám người này chả ai thông cảm nổi.

Bình thường dựa vào người đông thế mạnh ăn hiếp người khác không nói, giờ đi đêm cuối cùng cũng có ngày gặp ma, cứ ngỡ vớ được con cừu non mềm mại, ai ngờ lại đá phải tấm sắt cứng rắn.

Mọi người hả hê còn không kịp chứ ai dở hơi còn đứng ra bênh vực.
Một quả trứng gà chuẩn không cần chỉnh bay thẳng vào mặt tên khi nãy đang kêu la, lòng đỏ cùng lòng trắng trứng theo đó rơi thẳng vào miệng làm hắn nôn khan liên tục, sau đó là thêm vài gia vị là rau, hành, thậm chí còn có cả cỏ và đất để món ăn thêm phần mới lạ.
Có người còn lấy điện thoại ra quay lại đăng lên mạng, đám người kia thấy thế mới cảm thấy mất mặt, vội vã xách quần bỏ chạy.
Kiều Hạ Linh cảm thấy mấy chuyện này không thú vị, tiếp tục lang thang trên đường để tìm xe về nhà.
“Màu đỏ...!Xe màu đỏ...!À kia rồi.”
Hai mắt cô sáng lên, lấy ra chìa khóa ra mở cửa xe, có điều ấn mãi mà vẫn không thấy nhúc nhích, tức giận, cô gục đầu vào cửa kính, tay trái đưa lên liên tục đập mạnh vào cửa ô tô hô lớn:
“Mở cửa.”

Cố Thịnh bên trong đang phải đối mặt với cái nóng thiêu đốt cùng sự đau đớn đan xen, hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi mắt mở lớn hết cỡ nhìn từ bên ngoài vào trong.

Nếu đổi lại là một người khác nhát gan hơn chắc đã hét ầm lên từ lâu nhưng hiện tại hắn không có thời gian cũng chả còn sức lực quan tâ m đến nữa.
Đợi mãi mà cửa vẫn không hề nhúc nhích, Kiều Hạ Linh nóng tính hét lên, lấy chân đá mạnh vào cửa xe.
“Mẹ nó, tao bảo mày mở ra cơ mà!”
Cửa xe sau một hồi vật lộn cũng theo ý của cô hé ra một góc, lộ ra một người đàn ông đang ngồi ở ghế lái.
Hai mắt anh ta đỏ rực, sâu không thấy đáy, hắn ta quét một vòng trên cơ thể của cô, lộ ra ánh mắt nguy hiểm của kẻ đi săn.
Cà vạt bị hắn ta dùng tay nới lỏng, lộ ra lồ ng ngực rắn chắc, đẹp đến mê mẩn.
Kiều Hạ Linh ngước nhìn, cười như một tên ngốc, vươn móng heo đến sờ s0ạng, đã thế còn rất không khách khí véo má Cố Thịnh yêu cầu:
“Sao lại có một anh đẹp trai ở đây thế này? Nào kêu một tiếng, chị đây cho cưng tiền tiêu.”
Nói rồi cô mở túi xách nhưng khóa bị dắt, kéo mãi không được, vì thế liền dùng lực xé toạc, lộ ra một cái ví màu hồng có hai cái tai thỏ trông rất đáng yêu.

Cô lấy từ ví ra một xấp tiền, đưa đến bên mặt của chàng trai lạ mặt vỗ vài cái:
“Có tiền rồi này, cười một cái coi.”
Người đàn ông hắc mặt, nhìn cô mà hai mắt giống như muốn phun hỏa.
Người phụ nữ này coi hắn thành cái gì? Trai bao sao?
“Chê ít?” Kiều Hạ Linh nghiêng đầu tự hỏi.
Đầu óc vẫn không ngừng xoay tròn, cơn buồn ngủ ập đến làm hai mí mắt cô dính chặt lại, cơ thể gục về phía trước.
Cố Thịnh đưa tay đỡ cô, cảm giác hai thứ mềm mại trước đang dán chặt vào ngực khiến cho cơn nóng mới hạ xuống một chút lại giống như được lên men, điên cuồng kêu gào.

“Ưm...”
Kiều Hạ Linh không thoải mái d ịch thân người, theo đà cả người đổ xuống, gương mặt đặt trên chân của Cố Thịnh, hơi thở nóng bóng của cô phả vào bộ vị to lớn kinh người đang trực chờ gào thét làm cho tia lý trí cuối cùng của hắn sụp đổ.
Rắc...
Lý trí đã không còn, chỉ còn lại bản năng của một người đàn ông.

Có lẽ điều mà hắn làm được duy nhất khi còn tỉnh táo là lấy tay kéo màn đen rồi mới bắt đầu vào việc chính.
Đôi mắt đỏ rực nhuốm màu tình d*c, mặc kệ vết thương đang dần rỉ máu, Cố Thịnh gầm lên, chiếc váy đỏ mỏng manh bị hắn không lưu tình xé rách vứt qua một bên.
Bầu trời được bao bọc bởi một tấm màn đen khổng lồ, cả khu đất tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thoả mãn của người đàn ông cùng tiếng mắng chửi của người phụ nữ trong đêm khuya.
“Cút...!Anh cút ngay...!Đau...!Ưm...!Dừng lại....!Đừng có cho vào nữa....!Hỏng mất...!A...”
Cố Thịnh nghe đến phiền, dùng miệng ngăn lại mấy lời không hay ho gì kia, hông vẫn không ngừng nhấp vào liên tục.

Hơn ba mươi năm nay hắn chưa li3m qua mùi vị của phụ nữ, không biết những người khác thế nào chứ còn hương vị mê người của người này có chút làm hắn trầm mê.
Trên lưng không ngừng xuất hiện những vết cào, ngực lại loang lổ đầy những kết vết cắn to nhỏ khác nhau.

Một cuộc l@m tình đầy hoang dã và tính chinh phục, giống như đang thuần hóa một con mèo cao ngạo, đúng là rất có tính thách thức.
Cố Thịnh li3m môi, tham lam nhấm nháp đôi môi đỏ mọng, tay không nhàn rỗi đi du lịch trên người của cô, mỗi một ngóc ngách trong cơ thể người phụ nữ này đều như muốn đồ chơi mới đầy thú vị dụ hoặc hắn tận lực khám phá.
Không biết mọi thứ kéo dài bao lâu, đến khi mặt trời dần ló rạng, con thú trong người của Cố Thịnh mới bị cơn choáng váng do vết thương rách ra đè nén và giam cầm lại..