Sau khi đi khỏi đó, bọn họ mới bắt đầu lật quyển sách nhỏ này ra xem.

Khúc đầu còn tốt, đơn giản là quy định không được ngủ muộn hơn mười một giờ, buổi sáng không được dậy muộn hơn tám giờ, ăn nói cẩn thận vân vân.

Càng về sau càng khắc nghiệt, không được phàn nàn, gặp chuyện vui của người khác phải chúc mừng, gặp đám tang của người khác phải giúp đỡ, thậm chí ngay cả thời gian mặc quần áo cũng có quy định nghiêm ngặt.

"Cậu có cảm giác gì?" Hạ Lâu.

An Tinh Vũ nói: “Cảm giác còn nghiêm khắc hơn huấn luyện quân sự, đào tạo con người thành con rối.

”Nếu một người sống theo các quy tắc nghiêm ngặt như vậy trong một thời gian dài, hoặc là sụp đổ, hoặc sẽ được thuần hóa.


Trả lời xong những câu hỏi này, hai người như có điều suy nghĩ.

Ước chừng ngày đầu tiên có ưu đãi, nhưng đến buổi tối, đãi ngộ của bọn họ không tốt như vậy, bà chủ nhìn chằm chằm bọn họ ăn cơm, nói chuyện, ngồi, nằm, đi lại vân vân, có chút không đúng liền đanh mặt, lấy việc làng Hồng Hà không hoan nghênh bọn họ uy hiếp.

Buổi tối, mọi người đều trở về phòng, cảm giác lời nói và việc làm bị nghiêm khắc giám sát cả ngày khiến cho bọn họ vô cùng nghẹn uất.

Lúc trước vì tiết kiệm tiền và an toàn, bọn họ quyết định hai người cùng ở chung một phòng.

Một người trong đó sau khi trở lại phòng thì không nhịn được nữa, ỷ những người khác không nghe thấy bèn lẩm bẩm oán giận.


"Cái gì mà phá làng, một đống quy tắc, còn làm du lịch chi nữa, ai mà đến chứ! "Người ở cùng anh ta yên lặng không nói gì, mãi cho đến khi đối phương bắt đầu nói đến chuyện minh hôn và công kích trắng trợn mới ngẩng đầu lên.

"Anh bị sao vậy? Sao không nói gì hết, nhặt một cái nón về liền kỳ quái.

” Người nọ vỗ vỗ vai, đột nhiên phát hiện xúc cảm đúng.

Tại sao anh ta dường như không nắm được xương của người nọ?Mềm nhũn, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm giác được vẻ thô ráp, sột soạt.

Giống như! nắm phải một đống rơm bọc da.

"Anh! anh đây là! "Anh ta hoảng sợ nhìn ngũ quan bạn cùng phòng dần dần dẹp xuống, giống như như miệng túi bị cắt khép lại từng cái một.

.