Nhóm dịch: Ẩn Môn

Nguồn:

- -----------------------------------

Mười giây sau, từ trong đống đá màu đen đen có một bóng người bước ra.

- Mãnh liệt thiệt sự. - Lâm Phàm mở mắt ra, cảm giác mình cũng lợi hại ghê, đồng quy vu tận cùng cả thủ lĩnh tê giác Phần Thiên, oách phải biết.

Tổng kết lại một chút, thủ lĩnh tê giác Phần Thiên quả thật không dễ đối phó, mà công pháp của bản thân mình cũng có chút giới hạn, không thể bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân mình hiện tại.

Nhưng nếu có thể luyện “Hám sơn kình” đến mãn cấp, có lẽ hắn không cần vất vả như vậy.

Nhanh chóng xem xét lại thu hoạch một chút, Vương Tử Yên cùng Vương Thư Phong đều xuất thân từ gia tộc địa chủ, tiền tài thuộc dạng người bình thường không thể so bì nổi.

Lúc này hắn mới phát hiện ra, thật đúng là phúc lớn.

Nhìn thấy một xấp tiền thật dày, hắn nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt trợn trừng:

- Sáu triệu…

Khủng bố, thật sự quá khủng bố.

Trước nay mình liều sống liều chết, lừa bịp đủ kiểu cũng chỉ tích lũy được mấy trăm nghìn mà thôi. Vậy mà bây giờ chỉ giết hai tên này mà đã có hơn sáu triệu. Khoản tiền khổng lồ như này phải dùng thế nào mới hết đây?

Không được, cần phải hòa hoãn lại một chút. Từ người nghèo thăng lên địa chủ trong nháy mắt như vậy cũng là bất ngờ quá lớn khó mà thừa nhận được ngay.

- Đây là… - Lúc này một cái hộp gỗ thu hút được sự chú ý của Lâm Phàm, vừa mở hộp gõ ra hắn liền phát hiện bên trong có sáu viên đan dược.

Mà khi hắn nhìn thấy sáu viên đan dược này, trong lòng nhất thời cả kinh.

Đan dược phụ trợ cấp thượng phẩm Huyền giai: Kim Tủy đan.

Tuy rằng chỉ là đan dược cấp thượng phẩm Huyền Giai, nhưng lại là bảo vật trân quý vô cùng, bởi vì đan dược này có thể thay đổi tư chất con người. Tuy rằng trong tông môn không có cách gọi "tư chất" này, nhưng đối với các đại lão tông môn mà nói bọn họ có thể nhìn thấu tư chất từng đệ tử.

Những viên đan dược này ở trong mỗi tông môn này đều vô cùng trân quý, thế nào lại xuất hiện trên người hai tên chết tiệt này.

Một phong thư đập vào trong tầm mắt, hắn vừa mở ra liền thấy một phong thư mừng đám hỏi. Vương gia cùng Triệu gia dạm hỏi, đồng thời mang theo lễ vật, viên Kim Tủy đan này chính là lễ vật dạm hỏi.

- Thôi xong, ta có lẽ đã chọc phải đại sự gì ghê gớm lắm. - Lâm Phàm nói thầm trong lòng, sau đó rất tự nhiên bỏ phong thư vào người, rồi lại xem xét tiếp những thứ khác.

Ngược lại cũng không có đan dược gì khác, một ít đan dược phẩm chất cao, trung Nhân giai đối với hắn cũng không có bao nhiêu tác dụng, đem về làm lễ vật cho các sư huynh vậy.

Mấy ngày sau.

Phía trên một cành cổ thụ cao, Lâm Phàm đứng thẳng người. Trải qua một khoảng thời gian cố gắng vừa rồi, yêu thú trong phạm vi xung quanh không né thì trốn không trốn thì né, chẳng dễ gì tìm được chúng nữa.

Về phần vài con yêu thú cấp cao kia, bản thân hắn không thể đấu lại, đi cũng chỉ là tự tìm đường chết mà thôi.

Được cái điểm tích lũy lại khiến hắn hài lòng.

Tám mươi nghìn điểm tích lũy, thực sự là con số khổng lồ.

- Cuối cùng cũng có thể lĩnh ngộ “Hóa thần kiếm trận”. Không biết môn công pháp này đến tột cùng là mạnh như thế nào, hẳn là muốn oanh tạc trời đất rồi đây.

“Hóa thần kiếm trận”

“Có xác nhận tiêu hao năm mươi nghìn điểm tích lũy để lĩnh ngộ?”

“Chấp nhận”

"Hóa thần kiếm trận (Tầng một).

Đặc điểm: Kiếm vực sơ cấp, tốc độ tăng, cảm giác tăng, khống chế kiếm thuật."

Shock cmnl, không ngờ mới lĩnh ngộ có một tầng, môn công pháp này đã mang nhiều đặc tính đến vậy, mức bùng nổ quá ư kinh khủng.

Về phần hai tầng kia, không cần suy nghĩ cũng rõ điểm tích lũy yêu cầu chắc chắn là con số khổng lồ. Hắn vẫn nên thăng cấp “Hám sơn kình” thì hơn.

- Tăng lên tầng bốn. - Lâm Phàm lẩm nhẩm.

“Tiêu hao 7000 điểm tích lũy.”

Tăng lên tầng bốn cũng không có nhiều thay đổi so với tầng ba, cũng chỉ là tăng năng lực của bản thân lên một ít, còn thiếu nhiều lắm.

Tăng cấp!

Tăng cấp!

Hám sơn kình (max sáu tầng).

Đặc điểm: tính bạo phát đã tăng đến cực hạn, thể lực tăng ba lần, cương khí xuyên thấu.

Sau khi tăng đến max cấp, điểm tích lũy chỉ còn lại 4000, vung tay một phát là biến thành quỷ nghèo. Được cái “Hám sơn kình” này đã tăng đến max cấp, hắn cũng rất vui vẻ. Thể lực tăng ba lần, còn có năng lực cương khí xuyên thấu.

Quả không phụ sự kỳ vọng.

Thậm chí hắn có thể cảm nhận được thực lực của bản thân tăng rõ rệt.

Thủ lĩnh tê giác Phần Thiên da lông cứng như đá. Nhưng so với thực lực hắn sau khi được tăng gấp 3, lại còn thêm năng lực cương khí xuyên thấu, hẳn là một tên thủ lĩnh này cũng không là gì.

“Cuồng thân.”

“Có xác định tiêu hao 2000 điềm tích lũy để lĩnh ngộ?”

Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn xác định lĩnh ngộ. Môn công pháp này tuy chỉ là cấp hạ phẩm Huyền giai, nhưng cũng là loại công pháp tấn công kiểu cứng rắn, trước mắt đối với mình cũng có chút tác dụng.

"Cuồng thân (Tầng một).

Đặc điểm: Thân thể phình to, lực lượng tăng mạnh."

Những công pháp hắn đang tu luyện hiện tại đều là công pháp lấy cứng đối cứng, mà mạnh nhất tất nhiên là công pháp vừa mới lĩnh ngộ: “Hóa thần kiếm trận”.

- Ha ha. - Lâm Phàm nở nụ cười, cảm giác cuộc đời càng ngày càng tươi đẹp, mỗi lần thực lực mạnh thêm, khoảng cách tới điểm kết thúc cũng thu ngắn lại.

Thời gian ra ngoài chuyến này cũng đã dài, nếu còn chưa chịu trở về hẳn là các sư huynh sẽ rất nhớ mình cho xem.

Trở thành đệ tử nội môn tam phẩm, chất lượng cũng tăng vọt lên, có thể tiếp xúc với những thứ trước nay không được phép tiếp xúc rồi.

Xuất phát, về tông, còn nơi này thì sẽ cho các ngươi nghỉ xả hơi một thời gian, chờ lần sau ông đây lại tới.

...

- Sư muội Liễu Nguyệt, yên tâm, thằng khốn này chắc chắn sẽ trốn không thoát được. - Bọn đầu gấu trong tông môn muốn vì sư muội Liễu Nguyệt đẹp như thiên tiên mà dốc hết sức mình.

Một bóng người đang gấp rút chạy trốn ở phía trước, hắn không ngờ đệ tử Viêm Tông lần này lại hung hăng đến thế. Thế mà lại có đến một đám đệ tử Địa Cương tầng hai đến vây giết mình, nếu không chạy nhanh chắc đã sớm bị giết rồi.

Cũng chỉ có thể tự trách bản thân mình, ai bảo đi ngang một nơi lại không nhịn được giết vài mống người, tự mình hút thêm phiền toái.

Nhưng giờ không thể lơ là, đang có người đuổi theo phía sau không tha, rõ ràng không định để mình chạy trốn.

Liễu Nguyệt giống như trăng sáng trên trời cao vậy, được nhiều đệ tử trong tông môn ủng hộ, nhìn tà tu đang chạy trốn thì khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau đó nũng nịu nói:

- Các sư huynh, tuyệt đối không thể để hắn chạy, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì ta sẽ rất buồn đó.

Đệ tử nghe được giọng nói này thì càng hăng tiết vịt hơn, ra sức như phát cuồng.

- Không được chạy, đứng lại cho bọn ta, Liễu sư muội của chúng ta muốn giết ngươi, người cho rằng ngươi chạy được sao?

- Không được chạy, để chúng ta giết chết ngươi.

Tà tu đang chạy trốn kia nghe thấy những lời này trong lòng thật muốn chửi con mẹ nó.

Cái đám người điên này, làm như chưa từng thấy gái không bằng, vì một con đàn bà thôi mà ra sức đến vậy, tôn nghiêm của đàn ông vứt đi đâu hết tiêu, đúng là xấu cả mặt.

Đột nhiên!

Hắn thấy có người phía trước đi về phía mình, nhất là lúc nhận ra quần áo đang mặc trên người người đó cũng là trang phục đệ tử Viêm Hoa tông, ngọn lửa giận dữ trong lòng cũng ngay lập tức bùng lên.

Ông đây bị một đám đuổi giết, thế mà vẫn còn một viên đạn lạc ở phía trước, vậy thì để ta giết xong rồi hẵng chạy tiếp.

Lâm Phàm đang yên ổn đi trên đường đột nhiên cảm thấy có người ở phía trước không chút thân thiện nào lao về phía mình.

- Ngươi muốn làm gì? - Lâm Phàm hỏi.

- Giết ngươi. - Đối phương thẳng tay đánh tới, ác ý bùng nổ.

Lâm Phàm sững người, không biết ra làm sao. Bố mày đã chọc ai, đang yên ổn sao lại đụng phải người muốn mạng mình chớ?

Thật nghĩ bố mày dễ bắt nạt lắm hay sao vậy?

Lang Nha Bổng trong tay trực tiếp vung tới trước oanh tạc về phía đối phương.

Tà tu kia ban đầu còn nghĩ Lâm Phàm chỉ là một tên cùi bắp, nhưng đột nhiên phát hiện một cú đánh này uy phong bá đạo, lại còn mang khí tức sắc lạnh. Nhất thời mồ hôi lạnh trên người hắn ứa ra, cả người giống như rơi vào trong hầm băng, tay chân rét run cả lên.

Ầm.

Một chiêu đã đoạt mạng người ta.

- Giỡn mặt đó hả, yếu vầy mà cũng đòi giết ta, ta bị ngươi dọa rồi đó. Mau lấy tài sản bồi thường tổn thương tinh thần cho ta đi. - Lâm Phàm sờ soạng trên người hắn một chút, chỉ tìm thấy một môn công pháp, nhìn liếc qua thấy chả ra làm sao.

Hắn bèn chuẩn bị đi tiếp.

- Đứng lại đó, người này là của chúng ta.

Một giọng nói truyền đến, Lâm Phàm dừng bước, nghi hoặc nhìn, hơi không hiểu việc gì đang xảy ra.