Cạnh một hồ nước trong Thanh Phong cốc, Dương Diệp xếp bằng ngồi trên đất, hai mắt khép hờ, tinh thần chìm vào trong cơ thể.

Sau khi hết hưng phấn, Dương Diệp cảm thấy có chút không bình thường, hai cái đan điền, cái này thấy sai sai thế nào ấy, cho nên hắn quyết định nhìn cho rõ cái vòng xoáy nhỏ trong đan điền kia là như thế nào.

Lần này hắn nhìn rõ ràng cái vòng xoáy nhỏ trong đan điền kia, nó chỉ lớn chừng bàn tay, không ngừng tỏa ra lực hút, cũng bởi vì lực hút này mà huyền khí mỗi lần hắn luyện ra đều bị hút vào vòng xoáy nhỏ trong nháy mắt.

Cái vòng xoáy nhỏ này hút hết sạch huyền khí trong đan điền hắn, làm cho hắn không thể trở thành huyền giả được, không, phải nói là rất lâu trước kia hắn cũng đã là huyền giả rồi. Bởi vì có thể trở thành huyền giả hay không chính là xem tư chất của người đó, nếu như có thể thông qua rèn luyện thân thể, hấp thu được huyền khí thì người này chính là một huyền giả.

Thế nhưng huyền khí của hắn vừa mới vào cơ thể đã bị vòng xoáy nhỏ hấp thu mất, làm cho đã qua một năm mà hắn cũng không trở thành huyền giả được. Nhưng xét theo tiêu chuẩn trở thành huyền giả thì trước đó hắn đã là một huyền giả thật.

Dương Diệp thử khống chế vòng xoáy nhỏ này, theo hắn nghĩ cái vòng xoáy nhỏ này nếu đã ở trong cơ thể hắn thì phải là thứ thuộc về hắn, chịu khống chế của hắn. Nhưng mà hắn phải thất vọng vì mỗi khi hắn muốn lấy huyền khí từ trong vòng xoáy nhỏ ra thì nó giống như bị cái gì kích thích vậy, xoay tròn nhanh lên, làm cho hắn chẳng lấy ra được chút huyền khí nào cả.

“Huyền khí đó là của ta mà!”

Vất vả một lúc, thấy cái vòng xoáy nhỏ kia không chịu nhả huyền khí ra, Dương Diệp có chút bực bội, trong lòng nổi giận mắng lên. Nếu như không thể khống chế vòng xoáy nhỏ này thì chẳng phải cả đời hắn phải đi làm không công nó sao?

Chủ yếu là nếu như không có huyền khí thì hắn làm thế nào để nâng cao tu luyện đây? Nên biết lượng tu luyện của hắn bây giờ đã là cực hạn rồi, nếu như không có tài nguyên tu luyện, nếu như không có huyền khí gia trì và hồi phục cơ thể thì nếu lên cao cơ thể hắn rất có thể sẽ xuất hiện thương tổn không thể cứu chữa được.

“Cho một chút, cho một chút đi, ngươi phải biết nếu không có ta thì ngươi không thể hấp thu huyền khí được, ngươi cho ta một chút, ta sẽ có thể hấp thu huyền khí nhiều hơn, huyền khí ta hấp thu không phải đều là của ngươi sao? Thế nào đây? Hợp tác thì cùng có lợi, tách nhau thì lưỡng bại câu thương!”

Cứng rắn không được, Dương Diệp quyết định mềm mỏng, mặc dù có chút ủy khuất, dù sao huyền khí là do hắn cực khổ luyện thành. Nhưng mà không có biện pháp, huyền khí có quan hệ tới việc hắn có thể trở thành huyền giả thật sự hay không, quan hệ đến hắn có thể trở thành đệ tử ngoại môn hay không, hắn không thể không cúi đầu.

Qua một lúc, vòng xoáy nhỏ vẫn không có phản ứng, ngay khi Dương Diệp chuẩn bị tức giận chửi mắng thì đột nhiên một tia huyền khí màu vàng nhạt từ trong vòng xoáy nhỏ bay ra, Dương Diệp thấy thế kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Lại qua một lúc, từng tia huyền khí màu vàng nhạt không ngừng thoát ra, được gần khoảng hai mươi tia huyền khí màu vàng nhạt thì vòng xoáy nhỏ mới dừng lại.

Huyền khí màu vàng nhạt chảy vào đan điền bình thường, Dương Diệp đang chuẩn bị kêu to vài tiếng thì đúng lúc này huyền khí màu vàng nhạt lại đột nhiên chảy tới xung quanh kinh mạch của hắn, ngay lập tức từng tia huyền khí màu vàng nhạt nhập vào trong cơ thể hắn. Lúc này Dương Diệp phảng phất có thể nghe được vô số tế bào trong cơ thể đang hoan hô nhảy múa, cay đắng mệt nhọc trong cơ thể lặng yên biến mất, thay thế thành một loại tinh lực dồi dào.

Trong lúc Dương Diệp đang nghi hoặc thì hắn đột nhiên cảm giác được trên người mình đang có thứ gì đó ngọ nguậy, vội vã cởi y phục ra thì nhất thời Dương Diệp trợn tròn hai mắt, da trên người hắn lúc này đang lấy tốc độ mắt thường thấy được tróc ra!

Thay da!

Thay da chính là hiện tượng xuất hiện khi đạt tới tầng thứ tư Luyện Thể quyết a! Luyện Thể quyết đạt tới tầng thứ tư, vậy nói cách khác hắn bây giờ đã là Tứ phẩm huyền giả!

“Ha ha…”

Nghĩ tới đây Dương Diệp từ dưới đất nhảy lên, cười to một tiếng. Cười được một lát lại cảm thấy không hay cho lắm liền vội vã ngừng cười lại, cúi đầu nhìn cơ thể của mình.

Nhìn da trên người vẫn đang không ngừng tróc ra, Dương Diệp vội vã cởi y phục toàn thân, sau đó nhảy xuống hồ nước, sau khi đợi da tróc hết thì bơi một vòng trong hồ rồi nhảy lên bờ, bàn tay chậm rãi vuốt ve trước ngực, cảm giác giống như sờ vào một tảng đá trơn bóng vậy, một loại cảm giác rắn chắc truyền vào trong lòng bàn tay.

“Xuy xuy xuy!”

Nén kích động trong lòng xuống, Dương Diệp nhặt lên một cành cây bên cạnh, lập tức thi triển một bộ kiếm pháp cơ bản, kiếm pháp hạ xuống, gió nổi từng đợt, làm cho bụi trên mặt đất bay lên không ít, thanh thế như vậy so với lúc trước thì không thể kém hơn được.

Ngừng kiếm thu công, Dương Diệp vội vã đưa tinh thần chìm vào trong cơ thể lần nữa, một lát sau trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng như điên, không sai được, hắn quả thật đã đạt tới Phàm Nhân tứ phẩm!

Từ không phải huyền giả, thoáng cái trở thành Phàm Nhân tứ phẩm, Dương Diệp cảm thấy hoảng hốt như đang nằm mơ vậy, nhưng hắn nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận lại. Từ khi hắn đến Kiếm tông, hắn bắt đầu khổ luyện Luyện Thể quyết, lúc đó ở trong các đệ tử ngoại môn hắn tuy rằng có thể không phải là người cố gắng nhất, nhưng hắn tuyệt đối có thể xếp vào ba hạng đầu.

Từ khi đó đến bây giờ, hắn tu luyện Luyện Thể quyết này cũng đã được gần hai năm, cơ thể hắn cũng đạt được một trình độ cực kỳ cứng rắn, bây giờ huyền khí nhập vào cơ thể, giống như hắn cầm được một kim phiếu mấy nghìn vạn, đột nhiên có được mật khẩu, vậy hắn tất nhiên là có thể lấy được kim tệ trong kim phiếu ra.

Nói đơn giản một chút chính là hậu tích bạc phát! (*)

Dương Diệp đột nhiên nhíu mày lại, hắn chợt nghĩ tới một vấn đề, đó chính là huyền khí màu vàng nhạt của mình!

Huyền khí màu vàng nhạt? Là chỉ mỗi mình có, hay là huyền khí trong cơ thể người khác đều là mày vàng nhạt? Dương Diệp có chút nghi hoặc.

“Kệ đi, chờ sau này trở thành đệ tử ngoại môn, đến khi đó tiếp xúc nhiều thì nhất định có thể biết được ta có giống như người khác không!” Dương Diệp không phải người hay để tâm vào chuyện vụn vặt, nghĩ một lát rồi cũng bỏ không nghĩ nữa.

Ngồi xếp bằng trên mặt đất, tinh thần lại chìm vào trong cơ thể, lúc này trong đan điền bình thường của hắn, huyền khí màu vàng kia đã biến mất không thấy gì nữa, trống không.

“Lão huynh ơi, ta nghĩ ngươi cũng hiểu được lời nói của ta, như vậy sau này huyền khí ta hấp thu được chúng ta chia 5:5 được không, ta đưa hết huyền khí ta hấp thu cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta huyền khí màu vàng nhạt kia. Ta không có chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi cũng biết nếu ta trở nên mạnh hơn thì huyền khí ta hấp thu mới nhiều được, ngược lại nếu như ta không thể mạnh lên thì huyền khí hấp thu được sẽ rất ít, cho nên bay giờ để ta làm chủ, chờ ta trở nên mạnh mẽ ngươi mới có thể có thêm nhiều huyền khí, ngươi thấy thế nào?”

Dương Diệp có một loại cảm giác hoang đường, đó chính là hắn cho rằng vòng xoáy nhỏ kia có thể nghe hiểu được lời hắn nói, không có nguyên nhân tại sao cả, chỉ là hắn cảm giác như vậy thôi. Cho nên hắn quyết định thương lượng với vòng xoáy nhỏ này một chút, nếu không sau này cái vòng xoáy nhỏ này độc chiếm huyền khí thì hắn thật khóc không ra nước mắt mất.

Qua một lát, khi Dương Diệp có chút không kiên nhẫn được nữa vòng xoáy nhỏ đột nhiên xoay tròn lên, xoay tròn một hồi rồi sau đó ngừng lại.

Cảm nhận được hành động của vòng xoáy nhỏ, Dương Diệp cười lên, trực giác nói cho hắn biết cái vòng xoáy nhỏ này đã đồng ý. Hiển nhiên cái vòng xoáy nhỏ này cũng không hài lòng tốc độ hấp thu huyền khí của hắn, cho nên quyết định để cho hắn mạnh lên trước đã, cái này gọi là đầu tư!

Mặc y phục tử tế, Dương Diệp đi tới nơi hắn giấu Huyền Thiết nguyên, đeo Huyền Thiết nguyên lên người, lúc này Dương Diệp không còn cảm thấy nặng chút nào nữa.

Hắn bây giờ đang không có công pháp, cho nên hắn chỉ có thể dùng phương pháp luyện thể để hấp thu huyền khí, hắn tu luyện càng mạnh, huyền khí hấp thu được cũng sẽ càng nhiều, như vậy huyền khí màu vàng nhạt hắn thu được cũng sẽ càng nhiều. Có càng nhiều huyền khí màu vàng nhạt thì hắn có thể dùng để tăng cường cơ thể của mình và nâng cao cảnh giới.

“Aaaaa… Cứu mạng với, đừng đuổi Bảo Nhi nữa, gia gia cứu con với…”

Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị tu luyện cực hạn thì đột nhiên phía rừng cây xa xa truyền đến một tiếng thét chói tai, thanh âm có chút non nớt, hiển nhiên là một tiểu cô nương.

Nghe được tiếng thét, Dương Diệp dừng bước nhìn về phía rừng cây, đột nhiên một tiểu cô nương mặc váy hoa trắng thất kinh từ trong rừng chạy ra. Tiểu cô nương khoảng chừng 13, 14 tuổi, mái tóc rất dài chải ra sau đầu, sắc mặt trắng bệch, cái miệng nhỏ mím chặt, dùng cả tay lẫn chân liều mạng chạy trốn.

Tiểu cô nương chạy ra nhìn thấy Dương Diệp thì sắc mặt vốn có chút tái nhợt nhất thời trở nên trắng hơn nữa, vừa chạy vừa kêu: “Tiểu tạp dịch kia nhanh chạy mau đi, con rắn nhỏ phát điên rồi…”

“Ầm ầm ầm!”

Ngay khi Dương Diệp đang ngẩn ngơ thì đột nhiên mặt đất rung lên, một con quái vật lớn chạy ra từ rừng cây phía sau tiểu cô nương.

Cự Mãng Vương!

Thấy con quái vật khổng lồ này, sắc mặt Dương Diệp nhất thời trở nên trắng bệch như tiểu cô nương luôn, đây là con rắn nhỏ hả? Đây là Cự Mãng Vương đó!

Cự Mãng Vương, Ngũ phẩm huyền thú, cơ thể lớn tương đương với ba người trưởng thành, dài ba trượng, hai mắt to như nắm đấm, quan trong nhất chính là lớp vảy toàn thân, sức phòng ngự của nó thì dùng kiếm kỹ cũng không nhất định có thể chém rách được!

***

(*) hậu tích bạc phát: hậu tích: tích trữ nhiều, bạc phát: từ từ phát ra