“Được rồi, vậy con hãy ăn hết thức ăn đi.

Hôm nay bố sẽ dẫn con đi chơi!”
Trần Lâm lúc này cảm thấy vô cùng đau lòng, anh đưa tay lên xoa nhẹ trên đầu của con gái.
Mà nghe được Trần Lâm đồng ý dẫn mình đi chơi, con bé lúc này vô cùng vui mừng, liên tục nhảy cẫng lên vỗ tay hoan hô.
“Hoan hô bố! Bố là tuyệt vời nhất!”
Cứ như vậy, hai cha con Trần Lâm rất nhanh liền dùng xong bữa sáng, sau đó cả hai đi xuống dưới lầu, đón một chiếc taxi để rời đi.
“Đội trưởng, tôi không có làm phiền anh chứ?!”
Lúc này, Võ Hoàng Yên vừa đứng nói chuyện với Trần Lâm, vừa hơi liếc mắt nhìn lấy con gái của anh đang chơi đùa ở trên xích đu trong công viên ở gần đó.
Vốn dĩ, Trần Lâm dự định sẽ cùng con gái đi dạo một vòng thành phố, sau đó sẽ vào khu trò chơi, mua ít đồ chơi cho con bé.

Nhưng Võ Hoàng Yên lại đột nhiên tìm đến, nói là có việc vô cùng quan trọng cần phải báo cáo với anh.

Thế nên, lúc này Trần Lâm mới để cho con gái của mình tạm thời ngồi chơi ở trên xích đu, còn anh thì đi ra ngoài gặp Võ Hoàng Yến để nói chuyện.
“Là chuyện gì? Cô cứ trực tiếp nói đi, xung quanh đây cũng không có người thứ ba!”
Nghe thế, Võ Hoàng Yến lúc này cũng không có do dự nữa, trực tiếp đem chuyện xảy ra vào lúc tối hôm qua nói cho Trần Lâm nghe.
“Ý cô là, có người đang muốn nhầm vào vợ và con gái của tôi?!”
Lúc nói ra lời này, sắc mặt của Trần Lâm bỗng dưng trở nên băng lãnh đến đáng sợ.

Cho dù là Võ Hoàng Yến, đối mặt với vẻ mặt này của anh, trong lòng của cô cũng hơi khẽ run một cái.
“Đội trưởng, mọi chuyện cũng không hẳn là như vậy.

Nhưng đám người đó quả thật là đang muốn gây khó dễ cho công ty Ánh Ngọc.

Hơn nữa, một số thành viên của tổ chức áo đen đã xuất hiện.

Bọn họ dường như đang muốn thâu tóm lấy thế lực ngầm ở thành phố Tân Hải.”
“Ừm?!”
Lúc này, vẻ mặt của Trần Lâm không khỏi lộ ra nghi hoặc.


Nhưng ngay sau đó, trong ánh mắt của anh bất chợt hiện lên sát khí.
“Hừ, đám người đó vậy mà vẫn còn dám xuất hiện ở trước mặt của tôi? Chẳng lẽ, bọn họ đã quên giáo huấn lần trước rồi hay sao?!”
Nhìn thấy thái độ của Trần Lâm lúc này, Võ Hoàng Yến không khỏi cười khổ, lắc đầu nói ra.
“Đội trưởng, cũng không phải là bọn họ không sợ anh.

Lần này, bọn họ thật sự đã ẩn nấp rất cẩn thận.

Hơn nữa, ngay cả hai thành viên quan trọng nhất ở trong tổ chức của bọn họ cũng đã xuất hiện.”
Vừa nói, Võ Hoàng Yến vừa từ bên trong điện thoại mở ra hai file hình ảnh, là một gã đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm, trên đầu còn đội một chiếc mũ rộng vành, rất khó xác định được nhân dạng của đối phương là ai.
Còn một bức ảnh khác, là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc một chiếc áo màu đen bó lấy sát người, chỉ để lộ ra một cái đường cong tuyệt mỹ, lại không phải là ảnh chụp ở phía chính diện.
“Đây là Tank, là một trong số ba tên sát thủ đứng đầu của tổ chức áo đen.

Kẻ này là một vị giác tinh giả, có năng lực vô cùng đặc thù, nghe nói là có liên quan đến niệm lực.

Còn người phụ nữ này có tên là Rose, là một người rất giỏi về việc ngụy trang.

Mặc dù đã nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng có ai thấy qua được gương mặt thật của cô ta.

Ngay cả người ở bên trong tổ chức, bọn họ cũng chưa từng thấy qua cô ta chân chính xuất hiện.”
Sau khi đem hai file hình ảnh mở ra, Võ Hoàng Yến liền bắt đầu hướng về phía Trần Lâm giải thích.

Nghe xong, Trần Lâm cũng chỉ hơi trầm ngâm một chút, sau đó anh hơi liếc đưa mắt nhìn về phía con gái của mình, vẫn còn đang ngồi chơi ở trên xích đu.
“Được rồi, việc này cô cứ giao lại cho những người phía dưới đi xử lý đi.

Khi nào không thể giải quyết được, có thể trực tiếp đến tìm tôi.”
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Đối với quyết định của Trần Lâm, Võ Hoàng Yến không một chút do dự liền gật đầu đáp lại.


Nhưng mà, ngay khi cô dự định xoay người rời đi, Trần Lâm lại đột nhiên hô lên một tiếng.
“À, khoan đã!”
Nghe thế, Võ Hoàng Yến không khỏi xoay đầu nhìn lại, vẻ mặt hơi có chút nghi hoặc, nhìn về phía anh.
“Chuyện liên quan đến đám người áo đen, tạm thời cô không cần phải dính vào, giúp tôi điều tra xem là ai đang muốn nhầm vào công ty Ánh Ngọc.

Nhưng mà, chuyện này cô tuyệt đối không để cho cô ấy phát hiện, cẩn phải làm việc kín đáo một chút.

Sau khi điều tra xong, cô có thể liên hệ trực tiếp đến tôi, tôi sẽ tự mình đi xử lý!”
Lần này, nghe Trần Lâm đưa ra yêu cầu như vậy, Võ Hoàng Yên hơi chút chau mày.

Nhưng chỉ hơi thoáng suy nghĩ một chút, cô liền gật đầu đáp lại.
“Vâng, thưa đội trưởng!”
Nói xong, Võ Hoàng Yên rất nhanh liền rời đi.

Mà lúc này, Trần Viễn cũng đi trở lại chỗ xích đu, vị trí con gái của anh đang ngồi.
“Bố, cô vừa rồi là ai thế bố? Cô ấy tại sao lại muốn gặp bố?!”
Nhìn thấy Trần Lâm đi đến, con gái của anh không khỏi hiếu kỳ ngẹo đầu sang một bên, nhìn lấy ánh nghi ngờ hỏi thăm.
Nghe thế, Trần Lâm không khỏi khẽ cười thành tiếng, khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên trên đầu của con bé.
“Cô ấy là đồng nghiệp của bố, cô ấy đến đây là để tìm bố bàn công việc.”
“Thế bố không có đi làm nhiệm vụ hay sao bố? Có phải, con đã làm phiền bố lắm hay không?”
Lúc này, nghe con gái của mình đột nhiên nói ra được lời như vậy, Trần Lâm không khỏi sững sờ một chút.

Nhưng ngay sau đó, anh không khỏi phì cười, lắc đầu nói ra.
“Không có, con gái làm sao lại làm phiền bố cơ chứ? Với lại, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi.

Hôm nay là sinh nhật của con gái, con nhất định phải vui vẻ lên, biết không?”
“Vâng ạ!”
Mặc dù vẫn có chút nghi hoặc ở trong lòng, nhưng cô bé chỉ hơi thoáng suy nghĩ một chút, trên khuôn mặt tức thì liền lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Sau đó, Trần Lâm lại lần nữa dẫn theo con gái rời khỏi công viên, đi về phía khu vui chơi giải trí dành cho thiếu nhi nằm ở vị trí trung tâm của thành phố.
Nhìn thấy bốn phía xung quanh có rất nhiều trẻ em được bố mẹ của bọn chúng dẫn đến đây để vui chơi, cô bé Khánh Ngọc một bên vừa tò mò quan sát, vừa có chút thất lạc.
Đi ở một bên, nhận ra được biểu hiện khác thường ở trên mặt của con gái, Trần Lâm lúc này không khỏi cúi thấp người xuống, đem con gái của anh bế lên trên tay.

Sau đó, anh mới thấp giọng nói ra.
“Con gái, con làm sao lại không vui? Có phải, nơi này chơi không vui phải không?”
“Dạ, không phải!”
Cô bé rất nhanh liền lắc đầu đáp lại.

Sau đó, ánh mắt mới chăm chú nhìn về phía một chỗ trò chơi ở gần đó, hô lên.
“Bố, bố ơi! Bố có thể đi qua gắp thú bống với con được không? Con cũng muốn gắp thú bông!”
Nhìn theo hướng tay của con gái chỉ đến, thấy được ở ngay gần đó có một cái máy dùng để gắp thú bống, Trần Lâm chỉ thoáng do dự một chút, liền gật đầu đáp lại.
“Được, vậy bố sẽ gắp thú bông cho Khánh Ngọc nhé!”
“Hoan hô bố!”
Cô bé rất nhanh liền cao hứng vỗ tay lên để hoan hô.

Qua một hồi sau, Trần Lâm cũng mua được xu, đi đến trước mặt gắp thú bống.

Quan sát cách chơi của chiếc mày này một chút.

Sau đó, Trần Lâm mới cẩn thận đem con gái của anh đặt ở trên đầu, rồi mới thấp giọng nói ra.
“Con gái, ngồi yên ở đây nhé, để bố gắp thú bông cho con!”
“Vâng ạ!”
Được đặt ở trên đầu của Trần Lâm, cô bé không một chút chống cự, còn rất ngoan ngoãn, hơi cúi thấp đầu xuống quan sát lấy từng động tác của anh.

Cũng không biết là chiếc máy gắp thú này rất dễ dàng để gắp thú hay không, mà chỉ qua đến hai lượt, Trần Lâm rất nhanh liền đem một con thú nhồi bông gắp được.
“Bố, bố ơi, sắp được rồi kia! Nhanh lên đi bố!”
Nghe được tiếng reo hò của con gái, Trần Lâm không một chút chậm trễ, liền đem con thú nhồi bông lấy ra ngoài.
“Oa oa oa, bố thật sự là giỏi quá! Vậy mà đã gắp được một con thú bông rồi nè!”
Nghe được tiếng hoan hô của cô bé, rất nhiều phụ huynh cùng với con cái của bọn họ đều quay đầu qua nhìn sang.
Ngay lúc này, Trần Lâm lại một lần nữa đem đồng xu bỏ vào trong máy gắp thú.

Nhìn thấy Trần Lâm chuyển lấy tay cầm, dự định đem một con thú nhồi bông khác gắp lên.


Lúc này, cô bé Khánh Ngọc có chút hưng phấn, nhịn không được kêu lên.
“Bố bố, bố có thể gắp cho con con vật nhỏ kia được không? Con rất thích nó!”
Nghe con gái yêu cầu, Trần Lâm không có suy nghĩ gì nhiều, liền gật đầu đáp ứng.

Sau đó, lại một lần nữa thành thục đem con thú nhồi bông gắp lên.

Cuối cùng, anh mới cúi thấp người xuống, đem con vật mà con gái yêu cầu lấy ra ngoài, đưa cho con bé.
“Đây là của con!”
“Hoan hô bố! Bố là tuyệt vời nhất!”
Cô bé lúc này có chút hưng phấn nhịn không được, vậy mà cúi thấp đầu xuống, hôn bẹp một cái lên trên mặt của Trần Lâm.

Thấy thế, Trần Lâm không nhịn được cười, vô cùng vui vẻ vuốt nhẹ lấy đầu của con gái anh.
“Bố bố, hay là mình chuyển qua bên kia chơi đi có được không? Bố là bộ đội, bố nhất định bắn súng rất giỏi nhỉ? Con muốn bố bắn cho con một con thú nhồi bông lớn có được không?”
“Ừm?!”
Nhìn theo hướng tay của con gái chỉ, Trần Lâm lúc này nhìn thấy một gian hàng trò chơi, là nơi sắp đặt rất nhiều thú nhồi bông lớn.

Hơn nữa, nơi này còn có mấy khẩu súng hơi, dùng để bắn các bia nhỏ được đặt ở trên mỗi kệ hàng ở gần đó.
“Được rồi, đợi bố một chút!”
Đối với yêu cầu của con gái, Trần Lâm không hề do dự một chút nào, anh liền gật đầu đồng ý.
Vừa nhìn thấy Trần Lâm chuyển hướng về phía khu trò chơi, cô bé Khánh Ngọc lại lần nữa nhịn không được hoan hô lên.

Đồng thời, ngón tay của cô bé không ngừng chỉ chỏ, nói ra.
“Bố bố, bố bắn con thú bông lớn kia được không? Con muốn đem về để tặng cho mẹ!”
Lúc này, đứng ở ngay trước quầy của khu trò chơi, Trần Lâm rất nhanh liền mua lấy năm lượt bắn.

Thấy được hướng tay của con gái chỉ đến, Trần Lâm có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn về phía con gái của mình.
“Mẹ con thích loại thú bông này sao?”
“Vâng ạ!”
Cô bé cực kỳ dứt khoát gật đầu.

Mà lúc này, Trần Lâm cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa, anh liền quyết định chọn lấy tấm bia ở trên kệ có con thú bông to nhất trong quầy hàng, bóp lấy cò súng.
Đoành!.