Thân thể Tần Vấn Thiên lóe lên trong thành Khâm Châu, chẳng mấy chốc hắn đã chạy đến Khâm Thiên môn.



Hiện giờ có rất nhiều cường giả của Trần gia tụ tập trông chừng chỗ này, mà trên cột Khâm Thiên môn đang treo ngược một cỗ thi thể lạnh lẽo. Ánh liệt nhật nóng rực chiếu xuống thi thể đang bị phơi khô kia.



Phía trước thi thể có một con đường, nhưng lại không có ai đi qua, như thể đang đợi ai đó đi trên này tự chui đầu vào lưới vậy.



Lúc Tần Vấn Thiên nhìn thấy thi thể bị phơi nắng kia thì trong người hắn giống như có một ngọn lửa đánh sợ bừng lên.



Trần gia đúng máu lạnh quá rồi.



Cho dù có oán thù sinh tử gì đi chăng nữa thì cũng không thể làm nhục người khác như thế được. Mỗi ngày ở hoàng triều Đại Hạ luôn xảy ra rất nhiều trận chém giết, nhưng nếu chết rồi thì coi như đã hết, hành động này của bọn chúng quả thực khiến nhân thần cộng phẫn.



Chỉ vì miếng cổ lệnh Thánh Hoàng lệnh kia sao?



Tần Vấn Thiên nhìn cỗ thi thế kia với vẻ áy náy khôn cùng. Hắn ẩn trong đám đông đằng xa, siết chặt hai tay khẽ khom người với thi thể.



- Tiền bối, vãn bối đã làm liên lụy đến Huyền Âm điện rồi. Nhưng mối hận này ta nhất định sẽ bắt Trần gia dùng máu để trả lại.



Trong lòng Tần Vấn Thiên lạnh lẽo, hắn xoay người dứt khoát rời khỏi đây. Trong mắt lóe lên hàn quang khiến người khác cảm thấy sợ hãi.



Hôm nay hắn nhất định phải ngăn cản Tình Nhi tới đây mới được.



Chuyện Trần gia làm đã kinh động đến tất cả các thế lực khác ở thành Khâm Châu. Có điều khi họ nghe Thánh Hoàng lệnh đã mất đi thì ngầm hiểu. Chẳng trách Trần gia lại tức giận như thế, thì ra không chỉ có Trần Vương chết đi mà ngay cả Thánh Hoàng lệnh đã ban cho hắn cũng mất theo luôn. Hiện giờ Trần gia không tiếc hết thảy đắc tội với Huyền Âm điện cũng muốn tìm lại Thánh Hoàng lệnh cho bằng được.




Lúc chuyện ở thành Khâm Châu xảy ra thì Huyền Âm điện ở thành U Châu cũng biết tin, nhóm cường giả của Huyền Âm điện bừng bừng lửa giận kéo tới thành Khâm Châu.



Trần gia đúng là khinh người quá đáng. Chuyện này đã không phải phát động đại chiến môn phái nữa mà là không chết không ngừng rồi.



Trần gia làm như thế thật đúng là quá tuyệt tình.



Dù cho Huyền Âm điện có vùi thây ở thành Khâm Châu, cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho hành động sỉ nhục bi thảm như thế được.



Tuy Tần Vấn Thiên đi tìm Bạch Tình trước nhưng cũng đã muộn. Với tính cách của Bạch Tình thì khi biết được thi thể của sư tôn có ân nặng như núi với mình bị treo ngược bên ngoài Khâm Thiên môn như thế, sao cô có thể nhịn được kia chứ.



Tuy Bạch Tình được mọi người gọi là u minh sát thần nhưng đó là đối với kẻ địch mà thôi. Tính tình cô hiện giờ đã trở nên lạnh lùng, tim cũng lạnh băng, nhất là khi truyền ra tin Tẩn Vấn Thiên đã chết ở Đan Vương điện thì tim cô như hóa thành tro tàn, cô một lòng báo thù có thể đối địch với cả Đại Hạ. Nhưng mà, lúc những người thân nhất của cô gặp phải vận xui như thế, cô vô cùng đau lòng.



Lúc này, Bạch Tình đã đi tới con đường bên ngoài Khâm Thiên môn. Tất nhiên không chỉ có mỗi Bạch Tình mà còn có cả nhóm người Âu Dương Cuồng Sinh đi theo.



Mặc dù Âu Dương thế gia không muốn Âu Dương Cuồng Sinh dính vào chuyện này, bọn họ hiểu rõ một khi dính dáng đến Thánh Hoàng lệnh thì Trần gia sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Bọn chúng không ra tay với Âu Dương thế gia là bởi vì Huyền Âm điện dễ đối phó hơn họ. Bằng không, nếu ở địa bàn thành Khâm Châu này, Trần gia muốn điều động lực lượng đối phó với Âu Dương thế gia như khi đối phó với Huyền Âm điện thì cũng không thành vấn đề.



Nhưng mà Âu Dương thế gia thật sự không ngăn cản được tính cố chấp của Âu Dương Cuồng Sinh, hắn kiên quyết cùng đi theo Bạch Tình đến đây, không ai cản nổi. Vì thế người của Âu Dương thế gia và Khương gia đành phải chiều ý hắn, cùng theo tới Khâm Thiên môn.



Con đường ngoài Khâm Thiên môn đang bị một cỗ không khí nặng nề bao trùm. Bạch Tình bước lên, chẳng có ai chặn cô lại, mãi đến khi cô đến trước thi thể của sư tôn thì mới quỳ xuống đất rồi dập đầu, nước mắt tuôn rơi không dứt.



- Sư tôn, đệ tử bất hiếu, đã phụ kỳ vọng của ngài rồi, khiến ngài hy sinh vô ích vì đệ tử. Nhưng mà Trần gia đối đãi với ngài như thế, đệ tử không thể làm ngơ.



Bạch Tình nhìn thân ảnh trên không, quỳ gối cất lời. Đương nhiên cô biết sư tôn tuyệt đối không muốn cô tự chui đầu vào lưới như thế, có điều Trần gia đã làm như vậy, nếu cô không tới thì sao xứng làm đệ tử của người nữa.



Dù biết phía trước có thể chính là tử lộ, nhưng cô nhất định phải đi.



Sau đó Bạch Tình đứng dậy, thân thể lóe lên bay tới chỗ thi thể, muốn đưa sư tôn xuống.



Nhưng gần như ngay khi cô vừa giẫm chân một cái thì bỗng có một bóng người xuất hiện bên cạnh thi thể của sư tôn. Hắn ta bước trên không, uy lực của một bước này tựa như có uy năng liệt diễm vô cùng khủng bố ập lên người Bạch Tình, khiến cho Bạch Tình kêu lên một tiếng đau đớn. Thân ảnh trên không kia chính là Trần Phàm, trên đỉnh đầu của hắn ta có liệt nhật lơ lửng, ánh sáng chiếu xuống tạo thành uy thế cực kỳ đáng sợ.



- Là kẻ nào đã giết Trần Vương?



Giọng nói Trần Phàm cực kỳ lạnh lùng, hắn ta nhìn Bạch Tình một cái rồi mở miệng hỏi.



Bạch Tình dõi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, ma uy cuồn cuộn trên không, cô tiếp tục đạp không mà đi, trong tay cầm ma đao, đất trời mù mịt. Thân thể Bạch Tình vô cùng lạnh lẽo, dường như không gian xung quanh cũng hóa thành màn đêm, sau đó thân thể của cô lóe lên, nháy mắt đã biến mất rồi trực tiếp chém ra một đao.



Trần Phầm thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, chân lại giậm mạnh một cái, liệt nhật vô tận dừng lại trên không trung phát ra ánh sáng chói mắt người. Lúc thân thể của Bạch Tình xuất hiện trước mặt hắn thì lập tức cảm giác thân thể như muốn bị đốt cháy, Trần Phàm nháy mắt bắn ra một chỉ, ánh sáng liệt nhật vô tận hội tụ lại bắn về phía Bạch Tình.



- Phụt...



Ma đao vỡ nát, Trần Phàm đánh một chưởng lên người Bạch Tình khiến cô phun máu. Hắn ta lại lên tiếng lạnh lùng hỏi:



- Là kẻ nào giết Trần Vương?



Thân ảnh của đám người Âu Dương Cuồng Sinh lóe lên, xuất hiện bên cạnh Bạch Tình, Khương Đình ôm lấy Bạch Tình, bọn họ nhìn đanh mặt lạnh lùng nhìn Trần Phàm.



- Để ta nói cho ngươi biết, cuộc chiến ngoài thành Khâm Châu, hai bên giao phong kịch liệt, Trần gia các ngươi phái không ít người đuổi giết thanh niên họ Đế kia, kết quả toàn bộ đều chết trong tay hắn, người nọ lại quay về đối phó với Trần Vương, Trần Vương không địch lại nên bị hắn đuổi giết phải bỏ chạy, còn chuyện hắn chết như thế nào thì không ai biết cả.




Vẻ mặt của Phàm Nhạc vô cùng lạnh lùng, mở miệng nói:



- Hóa ra Đại Nhật Trần gia lại rác rưởi như thế, đệ tử dưới trướng vô năng bị kẻ khác giết chết thì lại dùng thủ đoạn tệ hại khiến người người kinh tởm như thế để trả thù người khác, đúng là khiến thế nhân bội phục.



- Thanh niên họ Đế kia có tu Thiên Cương cảnh tầng hai, sao Trần Vương có thể thua hắn được, càng đừng nói tới chuyện giết chết Trần Vương.



Trần Phàm không tin điều Phàm Nhạc đã nói, dù Trần Vương có thua thì cũng không thể chết được.



- Sự thật chính là như thế, ngươi đã không tin thì hỏi để làm gì?



Âu Dương Cuồng Sinh lạnh lùng mở miệng.



- Hừ, vậy thì ta sẽ giữ Bạch Tình lại, treo ngược lên thay cho sư tôn của cô ta cũng được, đợi đến khi có kẻ nói ra chân tướng, hoặc Thánh Hoàng lệnh xuất hiện thì thôi.



Giọng điệu của Trần Phàm vô cùng lạnh lùng, hắn lập tức vung tay, trong nháy mắt có một ngọn lửa cuồng bạo đánh lên thi thể sư tôn của Bạch Tình, chỉ trong nháy mắt thì thi thể đã bị ngọn lửa nóng rẫy kia thiêu đốt thành tro.



- Phụt!



Bạch Tình nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp phun ra một búng máu tươi, mặt mày tái nhợt.



- Sư tôn.



Nước mắt lăn dài, Bạch Tình nhớ tới những chuyện mà sư tôn dành cho cô.



Khi xưa một mình cô rời khỏi nước Sở đến hoàng triều Đại Hạ này, gặp phải vô số hiểm nguy, ngẫu nhiên có được Loạn Thiên Ma công, lúc tu hành suýt nữa đã bị tẩu hỏa nhập ma, thân thể nứt toác ra, lại gặp phải kẻ xấu muốn làm nhục cô, lúc đó là sư tôn đã cứu mạng cô, đưa cô vào Huyền Âm điện tu hành.



Sau khi vào Huyền Âm điện, sư tôn đã dốc lòng dạy dỗ, cô tu hành ma công gặp phải rất nhiều khó khăn, mỗi khi thân thể không chịu nổi thì sư tôn đều khai thông mạch lạc trong cơ thể cho cô, đồng thời còn đến yêu thú sơn mạch tìm kiếm những dược liệu cổ quý giá cho cô, tiến hành ngâm tắm mỗi ngày để dưỡng thân thể cô. Ma công của cô dần dần có thành tựu, đã có thể khống chế theo ý mình.



Khi đó sau khi biết rõ chuyện bội bạc mà phụ thân đã làm với Tần Vấn Thiên xong thì tâm tư Bạch Tình như chết lặng, chỉ còn độc lạnh lẽo, sau khi trải qua đủ loại lòng người hiểm ác thì luôn lạnh lùng với người khác, nhưng sư tôn không hề bận lòng, yêu thương cô như con gái ruột thịt.



Đối với Bạch Tình mà nói, địa vị của sư tôn trong lòng cô đã bù lại hết tình thương của mẹ mà cô chưa từng có, thậm chí còn quan trọng hơn cả phụ thân của cô.



Nhưng bây giờ người lại chết vì cô, thi thể bị treo lên chịu bao nỗi nhục nhã, lại còn thi cốt vô tồn, bị thiêu đốt thành tro tàn.



Thân thể của Bạch Tình đáp xuống đất, cô cúi đầu quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi không ngừng, lòng đau như xé.



- Đệ tử bất hiếu.



Bạch Tình dập đầu, con tim như muốn vỡ nát.



Khi cô ngước mắt lên thì mái tóc đen tung bay, ma uy ngập trời, khắp đất trời tựa như tối sầm lại, hóa thành màn đêm.



Cô đứng thẳng người dậy, nhìn Trần Phàm ở trên không trung. Trong mắt của cô chỉ còn lại toàn ma ý vô cùng đáng sợ, mái tóc đen dài tung bay tựa như lộ ra khí tức lạnh lẽo, làm cho đám người đứng ở phía xa đều có thể cảm nhận được nỗi đau đớn của Bạch Tình lúc này.



Tần Vấn Thiên ở phía xa đang chạy vội tới thì lập tức nhìn thấy bóng lưng của Bạch Tình.




Bóng lưng kia để lộ ra vẻ thê lương khôn cùng, lúc này hắn đương nhiên có thể hiểu được tâm trạng của Bạch Tình ra sao, e rằng cũng giống hệt như mình lúc ở Đan Vương điện mà thôi.



Cuối cùng vẫn đến trễ,



- Tình Nhi, ta có lỗi với muội.



Tần Vấn Thiên nhủ thầm trong lòng, cỗ tự trách này lại càng nặng nề hơn, tuy rằng hắn không thể ngờ đến tất cả những chuyện này, nhưng dù sao thì tất cả những điều này cũng là do hắn giết chết Trần Vương gây nên.



- Việc lần trước người trong thành Khâm Châu đều nhìn thấy, đây là do hai bên có ân oán cho nên sau đó mới kéo ra ngoài thành Khâm Châu giao chiến. Không rõ là kẻ nào gây nên cái chết của Trần Vương, nếu như Trần gia một mực cho rằng là do bọn ta làm thì coi như bọn ta nhận, có giỏi thì tới đây mà lấy mạng của bọn ta là được. Thế nhưng các ngươi lại dùng thủ đoạn đê hèn như thế để sỉ nhục tiền bối của Huyền Âm điện, Âu Dương Cuồng Sinh ta thề, một ngày ta còn ở Âu Dương thế gia thì Âu Dương thế gia và Trần gia sẽ mãi mãi là địch.



Âu Dương Cuồng Sinh trừng mắt nhìn Trần Phàm, lạnh giọng gằn từng chữ.



- Vậy thì ngươi cũng ở lại thành Khâm Châu này đi.



Trần Phàm quét mắt nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, ánh mắt sắc bén đầy sát ý.



- Không ai có thể ngăn cản Trần gia, nếu Thánh Hoàng lệnh không xuất hiện thì việc này sẽ không xong đâu.



Trần Phàm lạnh giọng nói tiếp.



- Ai mà biết cuộc chiến hôm đó có phải là do các ngươi cố ý dụ dỗ người của bọn ta hay không, Huyền Âm điện can dự vào chuyện này, chết cũng không hết tội.



Một gã cường giả của Vương gia bước ra, hôm đó Vương gia cũng tổn thất không nhỏ.



- Các ngươi chết mấy người mà đã làm quyết tuyệt như thế, vậy bọn ta chết nhiều người như vậy thì phải làm sao đây?



Lại có thêm một người đi ra, người nọ đưa mắt nhìn Bạch Tình rồi nói:



- Phải bắt con ả này lại thì mới biết rõ ràng chuyện dã xảy ra ngày hôm đó được.



Âu Dương Cuồng Sinh quắc mắc nhìn kẻ vừa mở miệng, đó là một gã thanh niên tuổi chừng ba mươi, nhưng Âu Dương Cuồng Sinh lại biết kẻ này cũng không còn trẻ gì rồi, đây chính là Tiêu Hàn, một nhân vật kiệt xuất trong Tiêu thị nhất mạch của Cửu Huyền cung.



- Cửu Huyền cung cũng dám tham dự vào chuyện ở đây rồi à, xem ra các ngươi cho rằng bám víu vào Trần gia được thì có tư cách nói chuyện ngang hàng với bọn ta chứ gì, Cửu Huyền cung các ngươi sẽ phải hối hận.



Âu Dương Cuồng Sinh nhìn chằm chằm vào Tiêu Hàn, Cửu Huyền cung cơ hồ có địa vị thấp nhất trong số ba mươi sáu thế lực cấp bá chủ ở Đại hạ này, nếu như không phải vẫn còn một lão già Thiên Tượng sắp chết tọa trấn thì e rằng đã bị xóa tên khỏi thế lực cấp bá chủ từ lâu rồi!



- Đừng có nói trước mấy chuyện xa vời đó, chuyện hôm nay còn chưa xong mà.



Trần Phàm lạnh lùng nói, cường giả các thế lực lập tức nhào tới chỗ đám người Bạch Tình.