Tần Vấn Thiên trở về chỗ ở của mình bắt đầu tu hành, lúc này trạng thái toàn thân hắn đều không tốt lắm.



Trong mộng, Tần Vấn Thiên ở dưới một bầu trời sao. Ở khoảng trời trên đầu hắn, từng bức đồ văn xoay tròn đan xen với tốc độ chóng mặt. Ngay sau đó chúng hội tụ thành hình ảnh nắm đấm tinh quang rợp trời, giáng từ trên vòm trời xuống, chỉ có điều không có chút uy lực nào, vì đây là giấc mộng của Tần Vấn Thiên. Nhưng ở trong tầng thứ sáu của Thiên Hà điện, hình ảnh những nắm đấm tinh quang ấy lại không ngừng tàn phá ý chí của hắn, làm hắn phải chịu đựng thống khổ vô tận, nếu như không phải ý chí của hắn kiên định thì căn bản không thể chống đỡ được lâu đến thế.



Lúc này Tần Vấn Thiên dùng giấc mộng để mô phỏng lại tình cảnh lúc đó, trong lòng hắn vẫn sục sôi, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của Thiên Hà điện, hắn cảm thấy những đường vân hoa mỹ đó biến thành động lốc xoáy, hóa thành những nắm đấm đáng sợ ép xuống, nhưng lúc hắn bước lên tầng thứ sáu thì hắn cảm giác đó không phải là nắm đấm mà là thiên quyền từ những ngôi sao giáng xuống, hủy diệt thiên địa.



Mỗi một quyền đều giống như một ngôi sao, cảnh tượng ngàn vạn ngôi sao cùng rơi xuống khiến cho người ta rung động mãnh liệt, đặc biệt là khoảnh khắc đòn tấn công giáng xuống não hải của hắn, ngàn vạn ngôi sao hội tụ lại một chỗ, không còn là một ngôi sao đơn lẻ nữa, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lưu lại của ngôi sao, ngay sau đó thì bị chấn động đến mức cả người run lên.



- Rực rỡ quá.



Tần Vấn Thiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm trong giấc mộng, hoàn toàn chìm đắm vào trong đó.



Qua hồi lâu, nguyên lực tinh thần trong cơ thể Tần Vấn Thiên dường như đang gào thét, sau đó chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện Thiên Chuy Tinh Hồn, trong tích tắc đập thẳng xuống dưới đất, hắn đập ra một bộ thần văn, thần văn này giống như bầu trời đêm, trời đêm trùng điệp dường như đang từ từ chuyển động xuống dưới.



- Nếu như khắc thần văn này vào trong thần binh thì chắc hẳn sẽ tăng thêm rất nhiều sức mạnh, có lẽ có thể khắc ra thần binh lợi khí cấp ba trung phẩm, thậm chí là cấp ba thượng phẩm.



Tần Vấn Thiên hít sâu, trong lòng vô cùng kích động. Sau đó hắn hóa ra bút mực, bắt đầu vẽ dưới bầu trời đầy sao.




Qua hồi lâu, hắn vẽ rất nhiều lần, cuối cùng cũng khắc ra bức họa thứ hai trong cuộc đời hắn.



Vẫn là bóng dáng mơ hồ một tay cầm Phương Thiên Họa Kích, một kích này vững như núi. Vào khoảnh khắc Phương Thiên Họa Kích được đâm ra phảng phất có lốc xoáy khủng bố xuất hiện, chỗ mũi kích dường như có một ngôi sao, vạch ra một đường vòng cung rực rỡ, nso bay thẳng về lốc xoáy phía trước, khiến người ta có ảo giác nuốt trọn hết tất cả.



- Chiêu này coi như chiêu thứ hai Vẫn Tinh thức trong Đại Mộng kích pháp đi.



Tần Vấn Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm, đặt tên cho chiêu này.



Hôm nay, Đại Mộng Kích Pháp hắn tự sáng tạo ra đã có hai chiêu, chiêu thứ nhất là Khai Sơn, chiêu thứ hai là Vẫn Tinh.



Chiêu thứ hai đòi hỏi hắn phải ngưng tụ nguyên lực giống như Tinh Thần, nhưng đối với người có thể ngưng tụ thần nguyên như hắn mà nói thì đây không phải là vấn đề lớn.



Tần Vấn Thiên đứng dậy, bắt đầu tu luyện chiêu thứ hai Vẫn Tinh thức trong mộng, có thể tưởng tượng và vẽ ra là một chuyện nhưng nếu muốn sử dụng nó trong chiến đấu thì đòi hỏi cao hơn nhiều, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.



Vẫn Tinh thức là do hắn lĩnh ngộ các vì sao rơi xuống ở Thiên Hà điện mà sáng tạo ra, chỉ là hắn căn bản không thể tạo ra vòng xoáy tinh lạc năm, sáu tầng, chỉ có thể khắc ra chấn động ba tầng mà thôi. Nhưng dù vậy thì chấn động ba tầng cũng đủ để tăng thêm sức mạnh trong đòn tấn công của hắn lên rất nhiều rồi. Một khi đã lĩnh ngộ được chiêu này thì nó sẽ là công kích mạnh nhất sau Khai Sơn thức, uy lực của nó còn đáng sợ hơn Khai Sơn thức.



Tần Vấn Thiên tu luyện điên cuồng, nhưng vẫn cảm thấy không đủ thời gian. Dù cho tốc độ của Tiểu Hỗn Đản rất nhanh nhưng vẫn phải mất không ít thời gian mới có thể đến được Sở Vương đài, đó cũng chính là lí do trong học viện Đế Tinh không có ai, vì khoảng cách quá xa nên nếu không có tọa kỵ yêu thú thì mất rất nhiều thời gian mới trở về được.



Cuối cùng, Tần Vấn Thiên vẫn không thể tu luyện Vẫn Tinh thức đến mức hoàn mỹ. Hắn vội vàng dùng Tinh Vẫn thạch để bổ sung nguyên lực tinh thần trong cơ thể, điều này khiến hắn cảm thán thời gian trôi qua nhanh quá.



Lúc nguyên lực tinh thần trong cơ thể lại dồi dào, ý thức của Tần Vấn Thiên bay vào trong não hải, hắn lại nhìn thấy ngôi sao nhỏ đó lần nữa.



Nó là do hòn đá mà tử quỷ lão cha để lại cho hắn hóa thành, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều thứ khó tin ở đây. Có lần hắn còn lấy được công pháp nghịch thiên như Luyện Thần đồ lục, tuy rằng đó không phải là thuật pháp tấn công thần thông nhưng giá trị của Luyện Thần đồ lục Tần Vấn Thiên không dám ước lượng, một khi bị lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả nước Sở.



- Quyết chiến sắp tới hy vọng sẽ gặp may mắn.



Tần Vấn Thiên thầm nhủ một tiếng trong lòng, cảm nhận được sát khí và thực lực cường đại của Tư Không Minh Nguyệt, Tần Vấn Thiên thấy rất có áp lực, thực lực của hắn hình như vẫn chưa đủ để giành được vị trí thứ nhất trong Quân Lâm yến, đặc biệt là khi Vẫn Tinh thức vẫn chưa hoàn toàn tu luyện thành công, vì thế hắn muốn đến chỗ ngôi sao nhỏ để thử vận may.



Ý thức bay vào bên trong, Tần Vấn Thiên lại cảm thấy mình ở trong ngân hà mênh mông, bên trong có rất nhiều mảnh vỡ của các vì sao.



Tần Vấn Thiên bay lượn trong đó, nguyên lực tinh thần trên Tinh Vẫn thạch trong tay hắn hóa thành ánh sáng đáng sợ, điên cuồng chuyển động ở không gian bên trong ngôi sao nhỏ nhưng lại không nhập vào trong mảnh vỡ của các vì sao mà ý thức Tần Vấn Thiên đã chọn sẵn, hắn không tiếc hao phí một lượng lớn Tinh Vẫn thạch cũng phải thử xem có thể tìm thấy phương pháp để tăng sức chiến đấu không.



Ký ức trong các mảnh vỡ nhập vào trong ý thức của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên liên tục thắp sáng mười mảnh vỡ của các vì sao rồi mới để ý thức lui ra, hắn mở mắt ra nhìn những viên Tinh Vẫn thạch không còn nguyên lực tinh thần, chỉ cảm thấy trong lòng hơi run rẩy.



Trả một cái giá lớn như vậy, nếu như không phải là Thần Binh các cho hắn một lượng lớn Tinh Vẫn thạch để tu hành thì hắn không thể lấy ra được nhiều Tinh Vẫn thạch như thế, nhưng vẫn chỉ mở ra được ký ức của mười mảnh vỡ ngôi sao.




Tần Vấn Thiên không có thời gian đi tiếc những viên Tinh Vẫn thạch đã bị hao phí kia, hắn nhắm mắt lại bắt đầu tiêu hóa những kí ức đó, hy vọng có thể tìm được kí ức nào đó hữu dụng.



Khi hắn nhìn thấy khung cảnh của kí ức trong mảnh đầu tiên thì không nhịn được run rẩy trong lòng.



Hắn nhìn thấy rất nhiều cường giả đại chiến điên cuồng giữa trời đất, những cường giả đó đều là những sự tồn tại đáng sợ, hắn của hiện tại không tài nào tiếp xúc được với họ.



Mà sở dĩ Tần Vấn Thiên run lên như thế là vì hắn nhìn thấy một người.



Hắc bá!



Trong bức họa đó tay chân của Hắc bá đều hoàn hảo vô khuyết, tóc đen dài ngang vai, có vài phần anh tuấn yêu dị, Tần Vấn Thiên suýt chút nữa là không nhận ra.



Mà ở bên cạnh Hắc bá có một người trung niên, người này Tần Vấn Thiên đã từng gặp, cường giả tuyệt đỉnh của Vấn Thiên Thần Tông đó đứng chắp tay ngạo nghễ giữa trời đất, Hắc bá đứng bên cạnh hắn, hình như chỉ là thuộc hạ của hắn.



Khung cảnh này rất ngắn ngủi, lúc Tần Vấn Thiên lui khỏi kí ức thì hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, hình như đang vô cùng thống khổ.



Nhìn thấy bộ dáng hăng hái tuấn tú của Hắc bá trước kia, hắn khó có thể tưởng tượng ra đó là lão nhân ‘tàn phế’ trong ấn tượng của hắn, là ai đã khiến Hắc bá trở nên tàn phế, ông đã từng trải qua cuộc chiến như thế nào.



Còn nữa, người trung niên kia là ai, tại sao lần nào cũng có mặt hắn?



Hít thở sâu, Tần Vấn Thiên tiếp tục tiêu hóa những kí ức đó, kế tiếp tuy hắn nhìn thấy rất nhiều khung cảnh, nhưng hắn phát hiện ra một quy luật, mỗi một khung cảnh đều có sự xuất hiện của người trung niên kia.



Điều này khiến Tần Vấn Thiên nảy sinh ra một suy nghĩ lớn mật, chẳng lẽ những mảnh sao vỡ trong ngôi sao nhỏ chỉ là những mảnh vụn chứa đựng kí ức của người trung niên đó thôi.



Vậy thì kí ức của hắn chẳng phải là hoàn toàn bị nghiền nát rồi háo thành hàng tỷ mảnh vỡ sao.



Mà người trung niên này chẳng lẽ là tử quỷ lão cha của hắn ư?



Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vấn Thiên không thể bình tĩnh được, Hắc bá nói hòn đá kì dị đó là vật duy nhất tử quỷ lão cha để lại cho hắn, sau đó nó hóa thành ngôi sao nhỏ, nếu như ngôi sao nhỏ chứa đựng kí ức một đời của người đàn ông trung niên như những gì hắn suy đoán, vậy thì người đó thật sự có khả năng là cha ruột của hắn!



Như thế cũng có thể lí giải được tại sao Hắc bá lại luôn thầm bảo vệ cho mình, bởi vì Hắc bá là bằng hữu hoặc thuộc hạ của tử quỷ lão cha, mà rất có thể là quan hệ có thể chết vì đối phương, nếu không thì sau khi tàn phế Hắc bá cũng sẽ không luôn luôn chăm sóc cho hắn, nhìn hắn không ngừng trưởng thành.



Lúc này hình như Tần Vấn Thiên đã quên đi mục đích ban đầu của mình, hắn chìm đắm trong tưởng tượng về thân thế của mình, chỉ còn sót lại một khung cảnh kí ức cuối cùng nữa thôi.




Trong khung cảnh kí ức cuối cùng này có một thiếu niên, xung quanh thiếu niên này đều là những đại điện cao ngất, nhưng vẻ quật cường trên gương mặt hắn dường như không ăn nhập với hoàn cảnh hào hùng này. Chỉ thấy hắn ngồi khoanh chân lại, trong đôi mắt lộ vẻ quật cường, trên ngón tay hắn có ánh sao chuyển động, trong tích tắc, hắn đâm vào cơ thể của mình, đồng thời miệng đọc khẩu quyết, dường như có giọng nói bay vào trong đầu Tần Vấn Thiên.



Đột nhiên cả người thiếu niên đó biến thành màu đỏ, trong cơ thể, huyết mạch của hắn hình như có gông xiềng huyết mạch như ẩn như hiện. Khi ngón tay hắn đâm vào cơ thể, miệng niệm khẩu quyết thì những gông xiềng đó không ngừng bị phá vỡ, mà bóng dáng của thiếu niên đó cũng bị nhấn chìm trong máu, hắn thét lên một tiếng đầy thống khổ.



Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động, sau khi thoát khỏi kí ức, tim hắn đập thình thịch.



Thập Nhị Liên Hoàn Giải Mệnh Châm Pháp hóa ra được sinh ra từ đây.



Hơn nữa bộ châm pháp này hẳn là cố ý sáng tạo nên vì mình.



Trong kí ức, thủ pháp của thiếu niên và bộ châm pháp này hầu như giống nhau, chỉ có điều phối hợp thêm với khẩu quyết của thiếu niên, gông xiềng huyết mạch hoàn toàn bị phá hủy, còn Thập Nhị Liên Hoàn Giải Mệnh Châm Pháp chỉ có thể tạm thời cởi bỏ được phong ấn huyết mạch mà thôi.



- Hắc bá sợ ta không thể chịu đựng nổi nên mới sáng tạo ra một bộ châm pháp hoãn xung, tránh để sau khi ta cởi bỏ gông xiềng xong thì không chịu đựng được mà bạo thể.



Tần Vấn Thiên thầm than trong lòng, huyết mạch của thiếu niên kia không khác gì mình cả, xem ra suy đoán của hắn không sai, thiếu niên đó chính là thời còn trẻ của người đàn ông trung niên kia.



- Chắc là đúng rồi, kí ức cả đời của tử quỷ lão cha đều lưu lại cho ta sao, nếu nói vậy thì tử quỷ lão cha thật sự chết rồi sao.



Tần Vấn Thiên thở dài một tiếng, hắn nhìn lên bầu trời rợp sao, những ngôi sao đó rực rỡ mà chói mắt.



Những chuyện mà tử quỷ lão cha làm lúc còn trẻ thì sao hắn không thể làm chứ.



Tần Vấn Thiên hắn không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, hơn nữa cha của hắn rất có khả năng là một nhân vật tài giỏi.



Nếu vậy, hắn lại càng không thể khiến tử quỷ lão cha thất vọng.



Nghĩ vậy, hắn nhắm mắt lại, trên ngón tay có ánh sao lóe lên, sau đó hắn điểm mạnh vào cơ thể của mình, yếu quyết của Thập Nhị Liên Hoàn Giải Mệnh Châm Pháp dùng chỉ pháp để tạo nên không khó khăn gì với hắn cả, đồng thời máu trong người hắn cũng bắt đầu vận chuyển theo pháp quyết.



Máu của hắn đang bắt đầu gào thét!