Cô vẫn là một người con gái duy nhất được anh hầu hạ, cũng là một người con gái duy nhất trong năm năm này anh muốn giữ lấy.

Khát vọng đã bị chôn giấu trong người anh lại bị một con nhóc làm tan biến, về sau không thể cứu vãn.
Đây là anh điên rồi sao?
Mông lung, Hoắc Trì Viễn giống như trở lại năm ngày trước đi.

Anh dùng tay đẩy sương mù dày đặc trước mặt, đi nhanh vượt qua, quả nhiên vẫn thấy như cũ đứng trước mặt mình, hai tay chắp sau lưng, dịu dàng cười nói: “Hoắc Trì Viễn, nhớ em không?”
Anh đau lòng không hiểu, giơ tay lên mò mẫm khuôn mặt tuyệt mỹ kia: “Y Nhiên, là em sao?”
Tưởng Y Nhiên trừng mắt, giận dỗi: “Hoắc Trì Viễn, ngay cả em anh cũng không nhận ra rồi hả? Có phải trong lòng anh có người khác không?”
“Y Nhiên, anh không có…” Hoắc Trì Viễn khẩn trương giải thích.

Anh thật cẩn thận nâng mặt Tưởng Y Nhiên, mê hoặc nhìn ánh mắt mỹ lệ của cô.

Đây là thật chăng? Y Nhiên vậy mà ở trước mặt anh, ở bên cạnh anh.


Vì sao cảm giác không chân thật như vậy?
“Anh thề đi!” Tưởng Y Nhiên vẫn vểnh khóe miệng lên, làm nũng trong lòng Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn giơ lên một bàn tay muốn thề, lại đột nhiên do dự một chút, dường như trái tim như bị xả ra làm nhiều mảnh, vô cùng đau đớn.
Tưởng Y Nhiên đột nhiên rời khỏi cái ôm của anh, nổi giận nói: “Hoắc Trì Viễn, anh thay lòng đổi dạ rôi!”
“Y Nhiên, không nên tức giận.

Anh chỉ yêu em! Anh thề!” Nhìn thấy người Tưởng Y Nhiên dần lui về sau, Hoắc Trì Viễn lo lắng tuyên thệ.
Tưởng Y Nhiên thất vọng lắc đầu, xoay người chạy về hướng sương mù ở nơi xa.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy một chiếc xe Audi màu đen điên cuồng nhằm về phía Tưởng Y Nhiên, anh lập tức lo lắng đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy cả người cô như lá phong mùa thu, phiêu lạc đến trong lòng anh, máu nhiễm đầy vào ngực anh.

Tuy diễn biến khác với trong trí nhớ của anh, kết cục lại vẫn giống như thế.

Audi màu đen sau khi va vào người cô, lập tức chạy đi.
“Không cần! Vẫn như cũ, anh lại không thể mất em lần thứ hai! Em tỉnh lại cho anh!” Hoắc Trì Viễn bi thống ôm sát Tưởng Y Nhiên trong lòng, lớn tiếng rống lên: “Y Nhiên, Y Nhiên, không cần hành hạ anh như thế! Không caanf1”
Đau đớn khi bị mất đi, anh đã thử một lần, không muốn nếm lại lần thứ hai.
….

Tề Mẫn Mẫn cảm giác xương cốt của mình đều bị bóp đến chặt đứt, đau đớn khiến cô mở to mắt.

khi cô nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy đau đớn của Hoắc Trì Viễn khi đó, liền ngớ ra.
“Chú à, anh ôm tôi đau quá!” Cô cắn môi nhìn Hoắc Trì Viễn.

Hai hàng chất lỏng trong suốt trong mắt anh là nước mắt sao? Vì ai mà chảy ra?
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn mở to mắt, đang nhìn thấy người trong lòng mình là Tề Mẫn Mẫn, vẻ mặt mê mang, nhất thời không phân rõ là mơ hay là thật.
“Chú à, tôi rất đau.

Anh có thể buông tôi ra không?” Tề Mẫn Mẫn vặn vẹo người, nghĩ muốn tránh thoát khỏi hai tay của anh.

Còn để anh ôm như thế, xương cốt của cô sẽ nát ra mất.
“Thực xin lỗi.” Hoắc Trì Viễn lúc này mới ý thức được mình đang gắt gao ôm lấy cô, giống như trong mơ đang ôm lấy Tưởng Y Nhiên chặt như thế nào.

Anh chật vật buông cô ra, ngồi dậy từ trên giường.
Anh vậy mà lại mơ thấy tai nạn xe cộ như cũ.
Toàn bộ vẫn giống như mộng mị, lại hành hạ anh, để cho anh sống không bằng chết, hận không thể chết đi.
Y Nhiên, người con gái duy nhất của anh, một chuyên gia khoa não như anh nhưng lại không thể cứu sống cô.

Ngày nào đó mất đi cô, anh cảm thấy chính mình cũng theo đó mà chết đi, còn lại chỉ là một thể xác tồn tại để báo thù mà thôi.