“Không…muốn…” Tề Mẫn Mẫn xoay đầu né tránh Hoắc Trì Viễn, môi của anh liền theo cô từ bên tai đến cằm, tiếp tục vẽ thêm: “Chú, mời tự trọng một chút.”
“Không phải em nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng à? Anh vừa thấy em đã nghĩ muốn ngủ với em.” Hoắc Trì Viễn dán môi ở nơi động mạch chỗ cổ của cô, âm thanh khàn khàn nói.
Tề Mẫn Mẫn bị chọc tức, phản kích cắn lên lỗ tai của anh: “Tôi vừa thấy anh đã muốn cắn anh.”
“Muốn cắn tôi?” Đột nhiên Hoắc Trì Viễn kích động, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Hiện giờ? Anh không có ý kiến.

Muốn tôi cởi hết quần áo xuống cho em cắn không?”
Tề Mẫn Mẫn dùng lực đánh anh: “Chú thật hư hỏng! Anh biết rõ tôi không phải có ý đó!”
Hoắc Trì Viễn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vì tức giận mà trở nên đặc biệt sinh động: “Nha đầu, không được tức giận.”
“Người nào tức giận?” Tề Mẫn Mẫn tránh ra khỏi người Hoắc Trì Viễn, lui ra phía sau một bước: “Tôi chỉ sợ anh yêu tôi, nhỡ đâu sang năm anh liền không ly hôn với tôi nữa, tôi liền bị thiệt thòi lớn.”
“Trong lòng tôi vẫn như cũ, em đừng nghĩ qua nhiều.” Hoắc Trì Viễn căng thảng, không cảm xúc trừng mắt nhìn cô.


Tuy anh đối với phụ nữ vẫn không có tình cảm gì, nhưng là không thiếu phụ nữ, đây là lần đầu tiên có người phụ nữ lại ghét bỏ chuyện được anh yêu thương.

Anh yêu cô, sao cô lại thiệt thòi được chứ? Rõ ràng là kiếm được.
“Cảm thấy được nếu hai chúng ta, ai cũng sẽ không yêu người còn lại, không bằng liền tương kính như tân đi.” Tề Mẫn Mẫn vuốt eo cong cong của Hoắc Trì Viễn, âm thanh vô cùng ngọt ngào.
“Đừng nghĩ!” Hoắc Trì Viễn căm tức gầm nhẹ.

Đột nhiên anh cực kỳ chán ghét Tề Mẫn Mẫn như vậy, giống như thật sự xa cách với anh.
“Tôi không muốn làm thế thân!” Tề Mẫn Mẫn cũng không cam lòng yếu thế hét trở lại.
“Em và cô ấy không hề giống nhau!” Hoắc Trì Viễn nói.

Tề Mẫn Mẫn vậy mà có thể lại khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh một lần nữa.
“Vậy vì sao mà anh không chịu ở riêng?” Tề Mẫn Mẫn không nói gì liếc mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.

“Bởi vì em là vợ của tôi!” Hoắc Trì Viễn trả lời.
“giả!”
Hoắc Trì Viễn đi đến trước bàn trang điểm, lấy giấy đỏ trong ngăn kéo vừa mới để vào sáng nay ra: “Đây là gì?”
“giấy chứng nhận kết hôn.” Tề Mẫn Mẫn chớp mắt, có chút chột dạ trả lời.
“Được!” Hoắc Trì Viễn hừ một tiếng, đột nhiên khiêng cô dậy, đi về giường lớn cách đó không xa.
“Chú, bình tĩnh!” Tề Mẫn Mẫn khủng hoàng nói.
“giấy chứng nhận kết hôn không thể che dấu nổi, thật sự đó! Em là vợ của tôi, là thật! Cho nên, tôi muốn sử dụng quyền lợi của tôi!” Hoắc Trì Viễn ném Tề Mẫn Mẫn lên giường, bá đạo áp lên người cô.
“Chú, đầu tôi đau quá!” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn cảm giác đau đến ứa nước mắt, cô suy yếu ôm ngực mình.
Hoắc Trì Viễn cho rằng cô chỉ đang kháng cự chính mình, trong lòng càng thấy không cam, hôn càng mạnh bạo hơn, kịch liệt hơn.

Giống như một loạt những đốm lửa nhỏ dấy lên cổ cô, môi cô…
“chú, tôi buồn nôn.” Tề Mẫn Mẫn mới vừa nói xong, liền không thể áp chế nổi cảm giác ghê tởm.

Cô dùng lực đẩy anh ra, sau đó nằm úp sấp ra cạnh giường, khó chịu nôn mửa.
Hoắc Trì Viễn thấy thế, khẩn trương chạy ra rót chén nước, sau đó bưng thùng rác chạy tới, ngồi chòm hổm ở bên giường hầu hạ Tề Mẫn Mẫn: “Không nôn nữa sao? Súc miệng đi!”