Nhưng là cô chạy không được vài bước lại bị anh chặn ngang hông khiêng lên.
“Tôi không về, thả tôi xuống!” Tề Mẫn Mẫn vừa đá chân đá tay, vừa dùng lực vỗ lưng anh, rống to.
Hoắc Trì Viễn thả hành lý xuống, khiêng cô vào trong.
“Tới cùng là anh muốn thế nào? Tề Mẫn Mẫn khó thở rồi: “Có tôi ở đây, sao anh có thể cưới cô ấy? Tôi đã tự biết thân mình như vậy, hiểu chuyện như vậy, vì sao anh vẫn ngăn tôi?”
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn đứng lại, sắc mặt trầm lãnh, hồi lâu sau mới phun ra được mấy chữ: “Cô ấy đã chết.”
Hoắc Trì Viễn nói khiến Tề Mẫn Mẫn sửng sốt.

Đáp án này của anh khiến cô cảm thấy rất phức tạp, không thể nói rõ là cao hứng hay khổ sở, chỉ là cực kỳ không thoải mái.
Ý của anh là, người anh yêu đã chết, cho nên cưới ai cũng giống nhau.

Mà đúng lúc này cô lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, cho nên anh tùy tiện cưới thôi?
Tề Mẫn Mẫn không vùng vẫy nữa, cắn môi, ghé vào đầu vai của anh, im lặng.

Hoắc Trì Viễn đặt cô xuống, bá đạo ôm cô đi vào trong.
“Tôi còn muốn ly hôn.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu: “Không thể bởi vì người yêu của anh đã chết, tôi phải trở thành nơi trút giận của anh.”
Hoắc Trì Viễn đưa Tề Mẫn Mẫn vào trong phòng khách, đẩy cô vào trên ghế sofa, sau đó đứng trước mặt cô, thấp đầu nói: “Tôi đảm bảo lần sau sẽ không nổi giận nữa.”
“Ai tin?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng người cuộn tròn vào trong sofa, không nhìn Hoắc Trì Viễn nữa.
“Chỉ cần em đừng tùy tiện vào trong căn phòng kia, về sau tôi sẽ đối xử tốt với em.” Hoắc Trì Viễn nói, âm thanh có chút nhẹ nhàng.
“Không hiếm!” Tề Mẫn Mẫn cũng không biết rốt cuộc mình đang tức giận cái gì, chỉ là trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Hơn nữa đang nghe đến Hoắc Trì Viễn nói không cho cô tiến vào căn phòng kia, trong lòng càng không thoải mái.

Anh cứ nhớ mãi đến người phụ nữ đã chết kia như thế.
“Tôi nói như vậy là đã xuống nước, tới cùng là em muốn thế nào mới hài lòng?” Hoắc Trì Viễn nổi giận, đứng thẳng người, không cảm xúc trừng mắt nhìn cô.
“Ly hôn! Sau đó anh đi đường anh, tôi đi đường tôi!” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt lại với anh.

Khí thế lớn so với người khác, đúng không?
Được.
Vậy thì xem ai trừng lâu hơn!
“Nghĩ muốn ly hôn? Tiền vi phạm hợp đồng em trả sao?” Hoắc Trì Viễn nói ra một câu.
“Bao… Bao nhiêu?” Tề Mẫn Mẫn ký hợp đồng kia vốn không nghĩ sẽ vi phạm, cho nên không nhìn kỹ tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu.

Ba cho cô tiền mừng tuổi mấy năm nay cô đều chưa dùng, thêm một chút nữa cũng có hai ba trăm vạn, nhưng cô tính lấy số đó để nộp tiền học phí, nếu anh lập tức lấy của cô hai trăm vạn, cô học đại học thì phải đi làm thêm mất.
“Một ngàn vạn.” Hoắc Trì Viễn dựng thẳng một ngón tay, lạnh lùng trả lời.
“Một ngàn vạn?” Tề Mẫn Mẫn giận, nhảy vọt lên từ ghế sofa, đánh về phía Hoắc Trì Viễn, dùng lực bóp chặt cổ anh: “Anh tên hỗn đản này! Sao anh không đi mà cướp ngân hàng?”
Hoắc Trì Viễn thoải mái cầm hai tay của cô, nở nụ cười một cái: “Tôi lại không thiếu tiền, sao phải đi cướp ngân hàng!”
Tề Mẫn Mẫn đánh vào trước ngực anh: “Anh không thiếu tiền sao còn cướp của tôi? Cường đạo! Tên cướp giật!”
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn cô, một tay ép cô vào trong ngực: “Em có thể không giao ra một phân tiền nào cả.

Chỉ cần ngoan ngoãn là vợ của tôi.”
“Chú à, lòng dạ của anh quá hiểm độc rồi! Tôi sợ ngày nào đó bị anh bán đi.”