“Cậu chủ, sao cậu lại quay lại? Cô Lynda gọi mấy chục cuộc điện thoại tìm cậu.

Phu nhân đây là…” Quản gia quan tâm chào đón.
Tề Mẫn Mẫn biết chính mình hiện tại thật xấu hổ, từ trên xuống dưới chỉ có một chiếc áo sơ mi che kín thân thể, xấu hổ đến nỗi vùi mặt vào trong lòng Hoắc Trì Viễn, cả nhìn cũng không dám nhìn ánh mắt của quản gia.
Đây là thời khắc thảm nhất của cô trong đời này.
“Nấu bát canh gừng cho cô ấy.” Hoắc Trì Viễn cũng không nhìn quản gia, chỉ ra lệnh sau đó đưa Tề Mẫn Mẫn lên lầu.
Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong phòng tắm, mở vòi hoa sen ra thử nhiệt độ, sau đó ném áo sơ mi trên người cô xuống, đẩy cô đến dưới vòi hoa sen.
“Tự tôi tắm rửa được.” Tề Mẫn Mẫn có chút không được tự nhiên che đậy bộ phận quan trọng của mình.

Tuy ngày hôm qua bọn họ đã làm hết những chuyện có thể làm, cô vẫn không có thói quen trần truồng cùng anh.
“Anh cũng ướt hết rồi.” Hoắc Trì Viễn nói xong, liền lột hết quần áo của mình, đứng chung một chỗ với cô, nghênh đón nước ấm: “Cùng tắm đi.”
“Anh tắm trước đi.” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ lựa chọn rời đi, kết quả là bị Hoắc Trì Viễn ngăn lại.

“Cả người em lạnh giống như vừa mới đi từ trong tủ lạnh ra.” Hoắc Trì Viễn ôm cô vào trong ngực, dùng lực xoa xoa thắt lưng và lưng băng lạnh của cô: “Tôi không muốn buổi tối lúc đi ngủ cũng phải ôm ấp một que kem.”
“Ai cơ…ai muốn cho anh ôm?” Tề Mẫn Mẫn cậy mạnh trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn một cái.

Cô cho rằng chính mình rất mạnh thế, lại không biết khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lúc hồng lên rất là mê người.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn vươn hổ chưởng ra nắm lấy cằm của cô, cường hãn hôn cô, nhiệt liệt, giống như đã đói bụng rất lâu…
“Anh nói… tắm rửa…” Tề Mẫn Mẫn thở hổn hển.

Cô muốn tác rời khỏi thế tiến công của anh, nhưng không thể, anh dường như muốn nuốt trọn lấy cô, vội vàng, nhiệt tình.

Cô bối rối lui về phía sau, nghĩ muốn chạy trốn.
Đột nhiên Hoắc Trì Viễn ôm sát lấy eo của cô, môi mỏng triền miên theo khóe môi của cô, xẹt qua gò má, dán vào bên tai cô, tràn ngập uy hiếp nói: “Đừng nhúc nhích! Lại hấp dẫn anh bây giowf1”
Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ mặt, không dám động đậy.

Cô nào có hấp dẫn?
Rõ ràng là anh…
Đàn ông hư hỏng!
Hoắc Trì Viễn tắm rửa cho hai người, sau đó lấy áo tắm ra ôm lấy cô vào trong phòng tắm.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa của quản gia: “Cậu chủ, canh gừng đã nấu xong.”
Hoắc Trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên trên ghế sofa, sau đó đi mở cửa: “Cảm ơn, bà có thể đi được rồi.”
Quản gia nhìn thoáng qua bên trong, sau đó nhỏ giọng nói: “Cậu chủ, làm phiền cậu tiếp điện thoại của tiểu thư Lynda đi, dường như cô ấy tìm cậu có việc gấp.”
Hoắc Trì Viễn nhíu mày: “Biết rồi, đi xuống đi.”
Quản gia cung kính cong lưng, sau đó lui ra.
Hoắc Trì Viễn đóng cửa lại, đưa canh gừng cho Tề Mẫn Mẫn: “Uống hết đi.”
“Có gừng.” Tề Mẫn Mẫn che miệng, lui ra phía sau.

Tuy về khoản ăn uống, cô không có gì cấm kỵ, nhưng chỉ sợ vị gừng này.

Từ nhỏ cô cũng chưa từng uống qua canh gừng.