Chương 113
Hoắc Trì Viễn bá đạo nuốt sạch môi của cô, nhiệt tình hôn tất cả mọi ngóc ngách trong miệng của cô.
Một người đàn ông như anh lại bị nói là ngoan, nha đầu này đúng là to gan rồi. Anh phải giáo huấn cô mới được.
“Tất cả đều là mùi rượu! Thối quá!” Tề Mẫn Mẫn bị mùi rượu của anh làm cho choáng váng.
Đột nhiên anh buông cô ra, chạy nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Tề Mẫn Mẫn vừa tỉnh táo lại, liền nghe được âm thanh nôn mửa của anh ở trong nhà vệ sinh. Cô nhanh chóng chỉnh lại áo sơ mi trên người, chạy tới xem.
Dường như anh đã nôn hết ra, đang ngồi dưới đất dựa vào bồn cầu, khó chịu cởi cà vạt.
“Cho anh uống ít rượu, anh không nghe! Hiện giờ thì khó chịu!” Tề Mẫn Mẫn rót chén nước ngồi xổm trước mặt anh, dùng lực vỗ mặt anh: “Chú à, súc miệng đi!”
“Cao hứng… liền uống mấy chén…” Hoắc Trì Viễn nhận chén nước, súc miệng vài lần, sau đó đưa cho cô: “Nha đầu, đỡ tôi dậy.”
“Anh còn chưa say đến hồ đồ! Uhm!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn anh.
“Nha đầu đừng nóng giận.. lần tới… anh nhất định… uống ít rượu.” Hoắc Trì Viễn ghé vào trên người cô, âm thanh nặng nề mang theo cười thầm: “Vợ nhỏ quản gia.”
“Người lớn như vậy không biết yêu quý dạ dày của chính mình.” Tề Mẫn Mẫn ngạo kiều răn dạy Hoắc Trì Viễn, điệu bộ giống như về sau ta sẽ quản ngươi.
“Vậy em quản lý anh thật tốt.” Hoắc Trì Viễn mút vành tai Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc nói.
“Đừng làm rộn!” Tề Mẫn Mẫn trốn tránh đôi môi xâm lược của Hoắc Trì Viễn, bá đạo mệnh lệnh, “Một thân mùi rượu, chạy nhanh đi tắm rửa.”
“Tốt.” Hoắc Trì Viễn tà tà cười nói, “Em giúp anh.”
“Tự mình tắm!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đẩy Hoắc Trì Viễn ra, hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Hoắc Trì Viễn giống như một đứa bé bĩu môi: “Em đã đáp ứng quản lý anh. Không thể chơi xấu.”
Tề Mẫn Mẫn bất đắc dĩ xem thường leo qua. Chú uống rượu vào giống như một đứa nhỏ vậy? Ngây thơ, vô lại, quấn người!
“Không có người quản anh, không tắm rửa!” Hoắc Trì Viễn đứng lên, lắc lắc lắc lắc đi ra ngoài.
Tề Mẫn Mẫn túm lấy anh một phen, căm giận trừng mắt anh: “Chú, không tắm không cho ngủ!”
“Không cho ngủ?” Hoắc Trì Viễn hình như ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức quay người lại, mở to đôi con ngươi hôn độn nói, “Anh tắm rửa. Nha đầu, giúp anh xả nước.”
“Tôi cảm thấy tôi không phải bà quản gia, là quản gia của ai!”
Âm thanh của Tề Mẫn Mẫn nhu nhu, giống như lông chim cào trái tim Hoắc Trì Viễn.
“Toàn thân anh đều giao cho em quản lý.” Hoắc Trì Viễn mị hoặc cúi người, ánh mắt sáng quắc nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn bị lời nói của Hoắc Trì Viễn làm cho xấu hổ hồng thấu khuôn mặt nhỏ nhắn, cô thông minh nheo mắt đẹp lại: “Được! Chú, đi theo tôi.”
Cô nắm tay Hoắc Trì Viễn đi đến trước mặt bồn tắm lớn, một tay đẩy anh ngã xuống, sau đó mở vòi nước, để cho dòng nước lạnh lẽo chảy xuống.
“Nha đầu, em muốn đông chết anh!” Hoắc Trì Viễn từ trong bồn tắm đứng lên, hai tay bắm vào bên cạnh bồn tắm lớn, bất mãn trừng mắt Tề Mẫn Mẫn.
“Chú, chú ở bên trong thanh tỉnh thanh tỉnh thật tốt đi!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh cười nói. Nói xong, cô chạy ra phòng tắm. Cô trêu cợt Hoắc Trì Viễn như vậy, anh nhất định tức chết đi?
Nhìn đến thân ảnh đào tẩu của Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn lặng lẽ gợi lên mông mỏng. Anh cởi một thân Armani ướt đẫm ra, nhanh chóng tắm rửa sạch mùi ở trên người.