Chương 953

Anh ta xua tay, đám người Bạch Lộc Dư không yên tâm nhìn Nam Mẫn một cái, rồi đều ra ngoài.

Trong lòng mấy người cũng nặng trĩu.

Cái chết của Dụ Lâm Hải khiến Nam Mẫn giống như người máy hở điện, mặt trời nhỏ của họ buồn sầu, cả nhà cũng trở nên lạnh lẽo, có cảm giác bí bách khó tả.

Tất cả giống như trở về ba năm trước, lúc mẹ và bố qua đời vì tai nạn giao thông.

Phải gần một tháng, đôi mắt của Nam Mẫn đỏ bừng, sưng húp.

Cái chết, đã dựng thành từng tòa núi khó mà vượt qua trong lòng cô, khiến trái tim nhiệt huyết của cô cũng đóng băng.

Bọn họ đều biết, trong cuộc sống của em gái, Dụ Lâm Hải đóng vai trò thế nào.

Bọn họ đều nhớ, Tiểu Nam Mẫn nhắc đến Dụ Lâm Hải từng hào hứng thế nào, giống như anh là giấc mộng của cô, là ánh sáng trong cuộc đời cô.

Đương nhiên họ cũng ghen, cũng không chỉ một lần trêu chọc cô, nhưng họ cũng thật lòng hy vọng cô có thể hạnh phúc.

Có người cả đời cũng không thể có tình yêu, cho nên có một người mà mình yêu thật lòng, đương nhiên là một sự may mắn.

Cho nên lúc Dụ Lâm Hải gặp tai nạn giao thông, cô thiết kế vở kịch ‘chết giả’ để đến thành phố Bắc, không ngần ngại gả cho anh, bọn họ vốn phản đối, nhưng ngăn cản không đủ kiên quyết.

Nếu sớm biết sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho dù là cô sẽ hận họ, họ cũng quyết không đồng ý để cô ở bên anh ba năm đó.

Chỉ đáng tiếc không có nếu, thời gian cũng không quay trở lại, có lẽ đây chính là số phận.

Trong lòng Bạch Lộc Dư cũng chua xót: “Nói thật, em cũng rất buồn. Tuy Dụ Lâm Hải không tốt với Tiểu Lục của chúng ta trong đoạn hôn nhân đó, nhưng lúc còn sống anh ta cũng thực sự muốn bù đắp, còn bỏ tính mạng…”

Anh ta nghẹn họng, không nói tiếp được nữa.

Trong đôi mắt của Lý Vân ẩn chứa ánh thương cảm: “Có lẽ, anh ta muốn dùng cách này để bù đắp. Nhưng người chết không thể sống lại, cái giá bỏ ra quá lớn, thực ra bọn họ có thể làm lành”.

Quyền Dạ Khiên hít mạnh một hơi thuốc, trong đôi mắt hiện lên âm ảnh.

“Bây giờ nói những việc này có ý nghĩa gì, người đã chết rồi. Bất kể khi còn sống anh ta làm gì với Tiểu Lục, tất cả đều đã qua. Bây giờ điều quan trọng nhất là Tiểu Lục có thể phấn chấn trở lại”.

Hạ Thâm thở nhẹ một hơi: “Khó lắm, một người đàn ông mà em ấy yêu mười năm, hiện diện suốt một nửa thời gian trong cuộc sống hơn hai mươi năm của em ấy, lại kết thúc bằng cách này, đổi lại là người khác có thể chịu nổi không?”

Bốn người anh cùng thở dài, cảm thấy buồn vì Dụ Lâm Hải, càng buồn hơn vì Nam Mẫn.

Tiểu Lục nhà bọn họ thực sự quá khó…

“Ăn một chút đi”.

Lạc Quân Hành nói với Nam Mẫn: “Để bụng rỗng uống rượu sẽ đau dạ dày, em là bác sĩ, không cần anh phổ cập kiến thức sức khỏe cho em chứ?”

Nam Mẫn không muốn ăn, nhưng nhòm sắc mặt của anh cả, vẫn cầm cốc nước mật ong ngửa đầu uống.