Nam Mẫn chỉ ‘ừm’ một tiếng, vừa định buông cáng ra thì tay lại bị nắm chặt, Dụ Lâm Hải không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, anh siết chặt lấy tay cô, đôi mắt vẫn dõi theo cô không rời, dáng vẻ bơ vơ này xem chừng khiến người ta nhìn tới đau lòng.

Cảnh tượng cô phẫu thuật cho anh vào ba năm trước đột nhiên lóe lên trong tâm trí anh, thương tích của Dụ Lâm Hải khi đó còn nghiêm trọng hơn hiện tại gấp trăm nghìn lần.

Nhưng khi cô nhìn tới những vết thương của anh trái tim vẫn quặn đau như trước.

Dụ Lâm Hải được đưa đến phòng phẫu thuật để kiểm tra, khoảnh khắc bàn tay buông lỏng, trái tim của Nam Mẫn cũng theo đó lạc mất một nhịp.

Cô đứng đó một lúc lâu, Phó Vực nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới, thở hổn hển hỏi: “Dụ Lâm Hải thế nào rồi?”
“Vào trong rồi”, Nam Mẫn chỉ vào phòng phẫu thuật.

Cặp lông mày lưỡi mác của Phó Vực nhăn lại thành một đoàn: “Đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp sao bỗng nhiên lại bị tập kích? Đã tra ra là kẻ nào động tay chưa?”
Nam Mẫn phớt lờ ba câu hỏi liên tiếp của anh ta, Hà Chiếu chỉ đành tiếp lời, nói rằng cảnh sát vừa rồi có tới, cũng đã đi tới hiện trường thu thập chứng cứ, nói trở về sẽ lập án điều tra, còn hỏi bọn họ có phải là đã đắc tội với người nào rồi không.


“Tôi nói chúng tôi mới tới thành phố Nam chưa được bao lâu, cũng không quen biết ai, càng không thể đắc tội qua người nào”.

Hà Chiếu im lặng nhìn hướng Nam Mẫn, nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Duy nhất chỉ làm mích lòng một người sợ rằng cũng chỉ có tổng giám đốc Nam đây”.

Nam Mẫn nghe vậy liền quăng cho anh ta một cái liếc xéo: “Ý của anh là, là tôi tìm người tới đánh anh ấy à?”
Hà Chiếu vội vã xua tay: “Không, tôi không có ý này”.

Vừa dứt lời, Phó Vực đã giơ tay gõ vào đầu anh ta: “Anh đang nói bậy bạ gì đó, Nam Mẫn từ trước đến nay luôn ngay thẳng chính trực, cho dù có bực dọc với Dụ Lâm Hải cũng sẽ không đánh cậu ấy, cô ấy làm sao có thể sử dụng chiêu trò bẩn thỉu sau lưng cậu ấy cơ chứ”.

Loại chuyện này thoạt nhìn là do người thuộc xã hội đen làm.

Hà Chiếu nịnh nọt gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy”.

Nhưng anh ta thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là kẻ nào đã làm ra loại chuyện này, suy cho cùng thân phận của Dụ Lâm Hải vẫn đặt sáng rõ nơi đó, hắn không sợ sẽ bị tập đoàn Dụ Thị trả thù sao?
Cũng may Nam Mẫn không tính toán với anh ta, mắt thấy cô muốn đứng dậy, Hà Chiếu tưởng rằng cô muốn rời đi liền vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mợ chủ…”
Chạm phải ánh mắt lạnh băng kia của Nam Mẫn anh ta mới lúng túng sửa miệng: “Tổng giám đốc Nam, cô cứ như vậy rời đi sao… Ý của tôi là, tổng giám đốc Dụ bị thương nặng như vậy, chắc chắn hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh ấy, nếu sau khi tỉnh lại không nhìn thấy cô anh ấy nhất định sẽ rất thất vọng, do đó cô có thể…”
“Yên tâm, tôi không đi”.

Giọng Nam Mẫn vẫn bình thản: “Anh Dụ xảy ra chuyện trên địa bàn của tôi, về tình về lý tôi đều phải cho anh ấy một lời giải thích thỏa đáng, các anh canh giữ ở đây, tôi đi gọi điện thoại”.

Nghe thấy cô nói sẽ ở lại, Hà Chiếu mới thở phào nhẹ nhõm.

Đợi Nam Mẫn đã đi xa, nét mặt của Phó Vực nháy mắt trùng xuống, hỏi Hà Chiếu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đem mọi chuyện từ đầu tới đuôi không sót điểm nào kể lại cho tôi nghe”.

Ở bên kia, Nam Mẫn nghiêm mặt bấm một số điện thoại, ngay khi đầu dây bên kia có người nhấc máy, cô liền hỏi: “Dụ Lâm Hải bị đánh bị thương rồi, có phải là anh cho người làm không?”

Bạch Lộc Dư bên kia ấp úng quanh co một lúc, Nam Mẫn đang định phát cáu thì điện thoại đã bị Quyền Dạ Khiên giành lấy:
“Là do anh cử người làm, tên nhóc đó ức hiếp em lâu như vậy, đánh một trận đã là hời cho nó rồi, anh còn chưa ra chiêu tàn độc đâu, chỉ là cho nó chịu chút đau khổ da lông.

Thế nào, có hả giận không?”
Quả nhiên là do các anh trai làm.

Nam Mẫn giận đến mặt tái xanh, tay cô run lên cầm cập, ‘bụp’ một tiếng liền cúp điện thoại, sau đó tìm nhóm wechat của mấy anh em họ rồi ghi âm giọng nói chỉ có một câu.

“Các anh à, em chỉ nói một lần, toàn bộ các anh đều nghe kỹ cho em, chuyện giữa em và Dụ Lâm Hải đã kết thúc từ lâu rồi, không ai được phép động vào anh ta nữa!”
Chẩn đoán của Nam Mẫn không sai, Dụ Lâm Hải trông có vẻ bị thương nặng, nhưng tất cả đều là vết thương ngoài da.

“Sao lại nhìn tôi như vậy”, Dụ Lâm Hải bị Nam Mẫn nhìn tới có chút chột dạ không thể giải thích được: “Có phải dáng vẻ này của tôi trông rất thảm thương không?”
Tuy rằng anh ba ra tay tàn nhẫn nhưng lần hành động này cũng đã nương tay, muốn trút giận cho cô là thật, kiêng dè tập đoàn Dụ Thị cũng không giả nhưng cho dù chỉ là vết thương ngoài da, Dụ Lâm Hải cũng chưa chắc sẽ chịu để yên.

Cô ghét anh ba tự mình quyết định, cô vốn là một người ghét rắc rối nhất nhưng anh lại khăng khăng gây phiền phức cho cô, là đang chê những ngày tháng sau khi trở về thành phố Nam của cô quá an nhàn hay sao?
Nhưng điều khiến cô khó hiểu nhất chính là Dụ Lâm Hải.

Bản lĩnh của anh ta không tệ, cho dù người của anh ba lợi hại đến đâu cũng không sánh được với cảnh sát đặc nhiệm, sao có thể bị đánh thảm hại như vậy?

Nam Mẫn khoanh tay đứng bên giường lặng lẽ nhìn Dụ Lâm Hải, vẻ mặt cô như bị đông cứng lại vậy.

Trước đó Dụ Lâm Hải có tỉnh dậy qua, cũng đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu anh quấn băng gạc trắng, khuôn mặt trắng bệch như giấy, vài tiếng trước còn là người đàn ông dồi dào sức sống cãi vã với cô, chớp mắt đã hoá thành một người đẹp ốm yếu.

“Sao lại nhìn tôi như vậy”, Dụ Lâm Hải bị Nam Mẫn nhìn tới có chút chột dạ không thể giải thích được: “Có phải dáng vẻ này của tôi trông rất thảm thương không?”
Nam Mẫn lạnh giọng: “Yên tâm, cho dù thảm hại tới đâu cũng không bằng tình cảnh bại liệt nghiêm trọng ba năm trước”.

Như thể bị một kiếm xuyên tim, Dụ Lâm Hải không kìm đượm ho khụ khụ.

Phó Vực ở bên cạnh xót ruột không thôi mới chạy tới vỗ lưng cho Dụ Lâm Hải, bất mãn quở trách Nam Mẫn: “Tiểu Nam à, cậu ta còn đang bị thương đó, em đừng kích động cậu ta nữa, không thể nói vài câu dễ nghe sao?”
Nam Mẫn không nói thêm gì nhiều, chỉ đáp: “Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ giúp anh làm rõ, nhưng anh cũng phải cho tôi một lời giải thích”.