Trong đại điện của của võ quán Cuồng Kiếm, có tiếng cười lớn vang lên không ngừng.

“Ha ha ha!”

“Ha ha ha ha!”

“Được, được, được lắm!”

“Không hổ là nhi tử của Vân Thiên Khoát này, lão tử anh hùng nhi tử hảo hán, quả là không sai!”

“Ta muốn xem từ nay về sau còn ai dám nói nhi tử của ta là phế vật nữa hay không!”

Vân Thiên Khoát không ngừng vỗ vào vai của Vân Hạo, tâm tình ông lúc này cực kỳ tốt.

Từ trước đến nay người ở thành Lưu Vân vẫn luôn nói Vân Thiên Khoát ông sinh ra một kẻ bất tài vô dụng, cho dù rất tức giận nhưng ông lại không thể làm gì được, bởi vì nhi tử Vân Hạo của ông thật sự không thể tu luyện, đây là sự thật không thể chối cãi.

Còn bây giờ thì sao?

Phế vật cái rắm, vô dụng cái cục cứt ấy!

Nhi tử Vân Hạo của ông đã có thể tu luyện rồi!

Nam nhân luôn mạnh mẽ như Vân Thiên Khoát, lúc này đôi mắt lại đỏ hoe cả lên, nhìn Vân Hạo rồi nói: “Tiểu tử thối, chuyện này xảy ra từ khi nào? Lá gan của con cũng thật lớn, ngay cả phụ thân mà cũng dám gạt?”

Mặc dù tính tình phụ thân hắn có chút thô lỗ, nhưng Vân Hạo vẫn có thể cảm nhận được tình phụ tử sâu sắc, hắn cười nói: “Cũng được một khoảng thời gian rồi, sở dĩ không nói cho người biết vì muốn tặng cho người một sự bất ngờ.”

Vân Thiên Khoát lại cười rồi nói: “Đúng vậy, quả thật là rất bất ngờ, yên tâm đi, lần này con chẳng gây ra chuyện gì đâu, ngược lại còn làm rất tốt. Lão tử nhịn cái đám khốn khiếp ấy cũng lâu lắm rồi, giết rồi thì giết thôi, chẳng sao cả; nếu không Vân Thiên Khoát ta làm sao xứng với danh xưng Thiết Kiếm Cuồng Đồ này được.”

Lăng Phi Vũ đứng bên cạnh cũng nhịn không được mà mỉm cười.

Vân Hạo nhìn thấy liền nói: “Sau này đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như vậy, cười nhiều một chút mới đẹp.”

Lăng Phi Vũ lập tức ngừng cười, rồi những lời của Vân Hạo chợt hiện lên trong đầu nàng.

Tối nay đến phòng của hắn sao?

Khuôn mặt nghiêm nghị của Lăng Phi Vũ thoáng ửng hồng!

Tâm trạng của Vân Thiên Khoát đặc biệt vui sướng, cười sảng khoái nói: “Phi Vũ, ta luôn cảm thấy tiểu tử thối này không xứng với con, sẽ chỉ làm chậm trễ con mà thôi. Bây giờ xem ra nó cũng không tồi. Ta biết tuy rằng khoảng cách của hai đứa vẫn còn rất lớn, nhưng con yên tâm, ta tin rằng nó sẽ ngày càng nỗ lực để trở thành một con người hoàn toàn mới.”

Vân Thiên Khoát bắt đầu nói tốt về nhi tử của mình.

Trước đây ông chủ động hủy hôn, nhưng bây giờ nghĩ lại ông lại cảm thấy nhi tử rất tài giỏi.

Lăng Phi Vũ chỉ gật đầu cũng không nói gì.

Vân Hạo không muốn tiếp tục chủ đề này liền nói: “Phụ thân, gia chủ bên kia có ý gì?”

Vân Thiên Khoát đáp: “Võ quán Cuồng Kiếm mấy nay gần đây không mấy phát triển, vì vậy muốn Vân Hải Sinh tiếp quản võ quán. Thế nhưng ta đã phản đối, nên gia chủ vẫn đang cân nhắc.” Ông giải thích qua loa vài câu.

“Vân bá bá, đây là ngân phiếu ba vạn lượng, người cầm lấy đi. Ta biết bây giờ ngân quỹ của võ quán Cuồng Kiếm đang bị thiếu hụt, chúng ta trước tiên phải vượt qua giai đoạn khó khăn này rồi lại tính tiếp.”



Lăng Phi Vũ lấy ra một xấp ngân phiếu.

Vân Thiên Khoát cùng Vân Hạo đều rất kinh ngạc.

Đối với địa phương nhỏ như thành Lưu Vân mà nói, ba vạn lượng không phải là số tiền nhỏ!

Lăng Phi Vũ nói: “Đây là số tiền ta tích góp những năm qua, có được số tiền này sẽ vượt qua được giai đoạn khó khăn này thôi. Ta tin rằng bên phía gia chủ cũng sẽ không sốt ruột nữa.”

Vân Thiên Khoát trầm mặc một lát, rồi cũng nhận lấy ngân phiếu, nói: “Phi Vũ, xem như ta mượn con số tiền này nhé!”

Nói xong, ông lại trừng mắt nhìn Vân Hạo.

Chính vì tiểu tử thối này đi ra ngoài ký rất nhiều giấy nợ nên mới thành ra thế này.

Trong lòng Vân Hạo cảm thấy rất xấu hổ, nhưng dù sao những chuyện khốn khiếp này cũng xảy ra rồi, sau này chỉ có thể bù đắp thật nhiều cho Lăng Phi Vũ thôi.

Lúc này, một tiếng hét chấn động từ bên ngoài đại điện truyền tới.

“Vân Thiên Khoát!”

Một đám người tức giận xông thẳng vào đại điện.

Cầm đầu là một gã trung niên có bộ râu dài và đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh.

Nhìn thấy tên này, trong đầu Vân Hạo lập tức nhảy ra một câu: Vẻ mặt thật gian xảo!

Ông ta chính là Vân Hải Sinh, kẻ mạnh nhất trong số những người được gia chủ phái đến, tu vi đã đạt đến đỉnh Hóa Hải Cảnh.

Ngày thường, Vân Hải Sinh ở võ quán Cuồng Kiếm làm mưa làm gió, khoa chân múa tay, chỉ cần xảy ra chút vấn đề gì đó, ông ta sẽ lấy danh nghĩa của gia chủ để không ngừng gây chuyện!

Vân Phong chính là nhi tử của Vân Hải Sinh.

Hai phụ tử nhà đó đều hống hách như nhau!

“Cha, Vân Hạo đã giết mười thuộc hạ của con, hắn cực kỳ hung hãn tàn bạo, nhất định phải dựa theo quy củ của gia chủ để trừng phạt nghiêm khắc, bắt hắn lấy mạng đền mạng mới được.” Vân Phong đứng sau Vân Hải Sinh hét lớn.

Vân Thiên Khoát hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn đám người nói: “Không phải trong lòng các ngươi biết rõ chuyện gì đã xảy ra sao? Bây giờ các ngươi lại qua đây làm ầm ĩ như vậy, không cần mặt mũi nữa à?”

Vân Hải Sinh: “Vân Thiên Khoát, bây giờ ta ra lệnh cho ngươi giao Vân Hạo ra, hắn phải chịu trừng phạt!”

Vân Thiên Khoát liếc nhìn ông ta, sau đó giơ tay phải lên rồi nắm lại.

“Vù!”

Ngay lập tức, thanh kiếm của Vân Thiên Khoát từ bên cạnh bay thẳng tới chỗ ông.

Một cỗ khí tức hung hãn liền bùng nổ.

“Ken két!”



Thanh kiếm đột nhiên được cắm thẳng xuống đất.

Lúc này liền xuất hiện một vết nứt dưới chân Vân Hải Sinh khiến ông ta sợ hãi đến mức phải nhanh chóng lùi lại.

Sắc mặt của Vân Hải Sinh và những người khác đều kinh hãi.

“Vân Thiên Khoát, ngươi muốn tạo phản sao?” Vân Hải Sinh hét lớn

Vân Thiên Khoát cười lạnh đáp: “Muốn động vào nhi tử của ta, vậy thì cứ qua đây thử xem. Các ngươi thật sự cho rằng ta không nhấc nổi kiếm nữa à?”

Danh xưng Thiết Kiếm Cuồng Đồ cũng không phải tùy tiện mà có.

Khóe miệng Vân Hải Sinh co giật, hít một hơi thật sâu nói: “Vân Thiên Khoát, ngươi đừng quên lão thái gia đã nói ngươi rời khỏi võ quán Cuồng Kiếm, để ta thay ngươi tiếp quản!”

Vân Thiên Khoát hừ lạnh một tiếng: “Nhưng ta vẫn nhớ rất rõ ràng, lão thái gia cũng ngụ ý nếu ta không muốn đi thì sẽ không cưỡng ép.”

Vân Hải Sinh đáp: “Đúng, quả thật lão thái gia đã từng nói như vậy, nhưng điều kiện là ngươi người bồi dưỡng có thể thắng được người của ta! Đáng tiếc thay, đám đệ tử đó của ngươi đều bất tài vô dụng, ngươi lấy cái gì để có thể thắng được ta? Vân Thiên Khoát, ta khuyên ngươi nên sớm chết tâm đi, đừng rước nhục vào thân làm gì!”

Vân Hạo đều không biết những chuyện này.

Và hiển nhiên Lăng Phi Vũ cũng không hề biết.

Vân Thiên Khoát vẫn luôn như vậy, ông không giỏi ăn nói, nhưng nếu có khó khăn gì cũng sẽ một mình gánh vác.

“Phụ thân, làm thế nào để dành được chiến thắng?” Vân Hạo hỏi.

Vân Phong ở đối điện hét lớn: “Đánh ba trận, thắng hai trận thì thắng. Nếu như chúng ta thua thì sẽ không nhúng tay vào võ quán Cuồng Kiếm nữa, còn nếu các ngươi thua thì phải tự biết đường mà cút khỏi đây.”

Ánh mắt Vân Hạo chợt lóe lên.

Kiểu thi đấu này rõ ràng rất bất lợi với phụ thân hắn.

Võ quán Cuồng Kiếm quả thật không hề có đệ tử xuất sắc nào trong những năm qua.

Thế nhưng bên Vân Hải Sinh lại có vài người rất giỏi đến từ quận Bắc Hàn.

“Vân bá bá, ta sẽ tham gia.”

Lăng Phi Vũ đứng bên cạnh nghe hết mọi chuyện, liền nói muốn tham gia.

Vân Hải Sinh chế nhạo: “Lăng Phi Vũ, ngươi không phải là đệ tử của võ quán Cuồng Kiếm. Ngươi chỉ là người ngoài, cuộc tỉ thí này còn có phần cho ngươi sao?”

Ai cũng thấy rõ tài năng của Lăng Phi Vũ, nếu như nàng tham gia thì đệ tử phía Vân Hải Sinh làm sao có thể đánh thắng được?

“Ta là vị hôn thê của Vân Hạo!” Lăng Phi Vũ nhấn mạnh.

Khi nói ra điều này, nàng không chút do dự mà buột miệng nói ra một cách tự nhiên.

“Vị hôn thê cũng vô dụng thôi, còn chưa bái đường thành thân, ngươi không phải là người của Vân gia!” Vân Hải Sinh hét lên.

Lúc này, Vân Hạo nhìn Vân Thiên Khoát, dõng dạc nói: “Phụ thân, chỉ là ba cuộc tỉ thí thôi, ba trận đều do con thi đấu đi.”