- Trời ơi, Thư Viễn, sao em lại xinh thế này!
Nguyệt Thi thấy cô thì vén váy chạy ra ôm chầm lấy cô.

- Chị Thi, cha em thế nào rồi ạ?
Chào hỏi Nguyệt Thi xong, Thư Viễn hỏi thăm ngay sức khỏe của cha mình.

- Ông đã ăn rồi, ngủ rồi, tình trạng sức khoẻ cũng tốt lên và có khả năng được phẫu thuật vào ba tháng sau.

Nguyệt Thi nói xong khiến Thư Viễn yên tâm thở một hơi thật nhẹ.

- Giờ thì an tâm mà lấy chồng nhé, chị sẽ luôn ở bên em.

- Dạ
Thư Viễn nở nụ cười tươi, "Chị ấy đúng thật là một người tốt".


"Em ấy thật xinh đẹp" cả Nguyệt Thi lẫn Ứng Thiên đều cảm thấy thế.

Lúc này xung quanh bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán:
- 9 giờ rồi mà chưa thấy chú rể đâu.

- Chú rể định bỏ trốn à?
- Cô dâu thật đáng thương.

- .....!
Rồi hàng ngàn tiếng to nhỏ khác.

Thư Viễn không quan tâm, cái cô muốn là có tiền cho cha chữa bệnh, chú rể không tới cũng được, xấu mặt cũng được, miễn là có tiền.

Giờ đây Từ phu nhân bắt đầu mất kiên nhẫn, Từ Phiến cũng như vậy, cả hai sốt ruột quay sang nhìn Thư Viễn đã chuẩn bị sẵn sàng

- Chú rể đến rồi.

Trong sảnh lớn ở khách sạn, Từ Dịch Phong khoác tay Tâm Khắc đi tới phía Thư Viễn, anh thả tay cô ta ra rồi dỗ dành an ủi, lúc này lại đi lên sân khấu lớn và kéo Thư Viễn một cách khá mạnh bạo đi lên.

Từ Phiến thấy hành động của con trai cùng tình nhân thì vô cùng tức giận, từ lúc mới biết Tâm Khắc ông đã chẳng ưa gì cô ta, đôi mắt trắng dã cùng với bộ mặt giả nai này khiến ông khinh ghét, thà ông đồng ý không có người nối dõi còn hơn chấp nhận đứa con của Từ Dịch Phong với Tâm Khắc (đây chỉ là giả thiết chứ hai người chưa có con).

MC dẫn chương trình như bao đám cưới khác, lễ cưới diễn ra nhanh chóng, lúc Từ Dịch Phong và Thư Viễn được mọi người hô:
- Chú rể có thể hôn cô dâu!
Từ Dịch Phong cúi mặt ra sau má Thư Viễn và che tay lại, những tưởng là hôn cô nhưng không, anh ta thì thầm vào tai Thư Viễn:
- Nếu đã đi được tới bước này, cô yên tâm, tôi sẽ khiến cho cô sống dở chết dở.

Nói xong anh ta quay lưng bỏ đi để mặc Thư Viễn một mình đứng trên sân khấu.

Mọi người đều tưởng cô dâu và chú rể đã thành hôn, ai nấy đều bắt đầu hoà mình vào bữa tiệc.

Riêng Thư Viễn thì đứng chôn chân ở đấy.

"Phải rồi, lỗi tại mình mà" cô bất đắc dĩ nở ra một nụ cười tưởng chừng như hạnh phúc nhưng lại vô cùng đau khổ..