Lưỡi rìu sáng choang trong tay xác sống hung hãn bổ đến, tiếng kình phong mạnh mẽ thổi quét khắp căn phòng, đáng sợ vô cùng.

Trúng rìu này trăm phần trăm chỉ có bị chẻ đôi người tựa như chẻ củi.

Đồng thời, xác sống còn ra thêm phát đấm cực kì uy lực nhắm tới ngực đối phương.

Toàn diện nghiền nát!Xác sống vừa muốn chặt địch nhân thành hai vừa muốn đánh nát địch nhân thành hư vô.Riêng khí thế Đấu Vương thôi đã trên cơ hẳn so với con Nguyên Thú đầu rồng rồi.Hắn đỡ hay phản kích đều cùng một kết quả là chết.

Trúng một rìu hay một đấm không chết luôn thì cũng chết hẳn.

Mà né được trọng thương là điều chắc chắn.Vậy làm cách nào đây?Hắn chọn cách đối đầu, tung hết tất cả những gì mạnh nhất bản thân có tại thời điểm hiện tại."Linh Thuật Cực tinh - Địa Nộ Quyền!"Minh Tuấn gầm thét một tiếng, Viêm Thú Thánh Diễm gia trì vào cách tay phải càng thêm cứng chắc mạnh mẽ mà tới.Lúc này, chân trái của hắn di chuyển về sau sang bên phải làm thân người lách hẳn sang một bên, sống lưng thẳng tắp, cơ eo cơ lưng giữ vững tạo thế cho bắp chân được gồng lên hết cỡ nhất bám trụ thật chắc trên mặt sàn nhà.Với động tác lách mình, hắn đã thành công tránh đi lưỡi rìu sắc bén, đầu quyền vung ra chỉ phải đối mặt nắm đấm của xác sống.

Tư thế chân eo chính là để chống đỡ kình phong từ lưỡi rìu.Ầm!Kình phong đập thẳng vào nửa bên mặt trực tiếp đánh vỡ tan lân giáp màu đỏ pha đen, tiên huyết phun trào, nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa, bởi tinh thần hắn đang tập trung đến mức cao nhất, song nhãn huyết đỏ mở to, đầu óc căng như giây đàn.....tất cả sự sống của Minh Tuấn nằm ở khoảnh khắc này.Nắm đấm bọc lân giáp bốc cháy Viêm Thú Thánh Diễm va chạm với nắm tay khô gầy.Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!Thời điểm cả hai nắm tay vừa chạm vào nhau, chưa phát sinh lực lượng, giống như da thịt nhẹ nhàng tiếp xúc thông thường, Minh Tuấn nuốt xuống năm viên Đại Nguyên Đan đặt trong miệng rồng từ trước.Khi va chạm thật, Đấu khí của Đấu Vương Sơ tinh xung đột kịch liệt với Nguyên khí của Đại Nguyên Sư Đại tinh, kết quả chẳng ngoài dự đoán, Minh Tuấn thua thiệt trước xác sống.Ầm!Khí lãng thổi quét khắp không gian, nện mạnh vào bốn bức tường, trần, sàn phòng nhưng không hề xảy ra hiện tượng nứt vỡ, cứ như khí lãng chỉ tựa làn gió nhẹ thổi tới vậy, cứng rắn tới cực điểm.Lúc này, chất dược của năm viên Đại Nguyên Đan đồng loạt phát huy hiệu quả, công dụng chồng lên nhau, gấp năm lần bình thường, lực chữa trị cùng hồi phục vốn đã nhanh nay càng nhanh hơn.Tại duy nhất giây phút ngắn ngủi đó, sát thương Đấu Vương Sơ tinh gây ra cho Minh Tuấn gần như bằng không, bởi chỉ cần rụng cọng lông thôi sẽ mọc cọng lông mới liền.Minh Tuấn bay ngược ra sau nhưng chẳng hề bị tí sát thương nào hết.Đại Nguyên Đan - Vương Phẩm Cực tinh - chữa được cho cả Đấu Vương Cực tinh, thậm chí Minh Tuấn còn dùng cộng dồn tới năm viên thì há một Đấu Vương Sơ tinh có thể gây được thương tích?Tất nhiên dược hiệu khổng lồ như vậy, cơ thể một Đại Nguyên Sư Đại tinh bình thường khó cách nào mà chịu nổi nhưng đừng quên Minh Tuấn là bất thường, trời sinh mang dòng máu Hoàng gia Viêm Thú Tộc đã hơn hẳn Nguyên Thú nói chung và đồng tộc nói riêng rồi.Năng lượng trong năm viên Đại Nguyên Đan ngoài thất thoát hai phần ba để giữ mạng cho hắn thì phần còn lại chỉ khiến hắn hơi tức bụng một tý giống đầy hơi vậy.

Chẳng có gì nguy hiểm cả.Hai tay hắn kết ấn, Gió Cuốn kết hợp hỏa diễm được thi triển, lương theo lực phản chấn xoay người bẻ hướng bay đến cầu thang dẫn xuống dưới.

Tốc độ phải nói cực kì nhanh, Minh Tuấn như viên đạn pháo vọt đi, giây thôi đã mất hút.

Xác sống chẳng thể nào biểu lộ cảm xúc tức giận, nó thấy con mồi chạy trốn thì vội vàng đuổi theo nhưng nhất thời có vẻ không kịp.Minh Tuấn xuống tầng dưới rồi, vẫn chưa dừng lại, điên cuồng vận chuyển Nguyên khí lao nhanh về hướng cầu thang đi đến dòng dung nham.


Xác sống nhất quyết không bỏ qua con mồi, đuổi theo sau.

Khoảng cách đến dòng dung nham gần bốn mươi mét nhưng với Minh Tuấn như cả bốn mươi cây số.

Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến với dòng dung nham.

Dòng dung nham chính là thứ giúp hắn lật kèo trận chiến này, bảo toàn mạng sống.

Xác sống mang thực lực Đấu Vương Sơ tinh, sức mạnh không thể khinh nhờn, nháy mắt đã đuổi tới sát lưng con Nguyên Thú đầu rồng khi nó mới di chuyển được năm mét.

Tức còn gần ba mươi lăm mét nữa thì Minh Tuấn đến dòng dung nham.

Đủ thấy tốc độ xác sống vượt trội thế nào.

Kế hoạch mượn lực phản vừa rồi chỉ giúp hắn thoát khỏi căn phòng rộng lớn bên trên thôi.

Minh Tuấn là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, kinh lịch (trải qua) nhiều trận chiến lớn nhỏ, vậy nên hắn hiểu một chiêu chẳng thể áp dụng hai lần.

Tuy nhiên với xác sống thì khác.Xác sống chẳng có ý thức, đầu óc mà rút kinh nghiệm để không lặp phải sai lầm cũ, nó chỉ biết hành động như một cái máy vậy, chủ nhân điều động ở đâu đánh ở đó.Minh Tuấn sẽ áp dụng chiêu cũ.Xác sống áp sát vung rìu nhằm vào lưng con Nguyên Thú bổ xuống, động tác ra đòn ngang bằng Đấu Linh Cực tinh.Hắn nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác, bật người, co cả hai chân cùng lúc đạp vào cán rìu.Cán rìu là nơi ít lực nhất hầu như sẽ không tạo thành sát thương quá lớn.

Ầm!Bàn chân nát bét, thân hình hắn như mũi tên bay vọt theo một đường thẳng hướng tới cầu thang dẫn xuống dung nham.


Nếu nhìn từ xa sẽ thấy rằng xác sống như vận động viên bóng chuyền dùng lực rất mạnh đập vào trái bóng đỏ đen mà Minh Tuấn chính là trái bóng chuyền ngoại cỡ đó.Tuy chỉ bị tổn thương hai bàn chân nhưng Đấu khí của đối phương từ đó len lỏi bắt đầu tàn phá lên trên, bắp chân nứt ra chảy máu rồi, tiếp tục vươn tới đầu gối.Minh Tuấn đành phải hao thêm một viên Đại Nguyên Đan nữa để hồi phục.

Trong người hắn còn lại nửa bình Đại Nguyên Đan với khoảng chục viên nữa mà thôi.

Xác sống sau đòn bổ rìu vừa nãy thì khựng một nhịp, phát hiện đối tượng chưa chết tiếp tục dí theo.

Lòng bàn chân Minh Tuấn liên tục bắn lửa về phía sau nhằm mục đích tăng lực phản để bay nhanh hơn và hy vọng cản một giây bước tiến của xác sống.

Tất nhiên đó là hy vọng vì Viêm Thú Thánh Diễm làm gì có tác dụng với xác sống đẳng cấp Đấu Vương Sơ tinh.

Nếu xác sống tu vi Đấu Linh Cực tinh thì hắn đã chẳng vất vả như thế, thậm chí quay ngược vả luôn lại chứ phải chạy như này sao.

Đó là nếu, là giả thuyết.

Sự thật rằng Minh Tuấn đang bị truy đuổi đến gắt gao bởi một con xác sống Đấu Vương.Nhưng....lần này hắn đã thành công khi đến được cầu thang đi vào dòng dung nham bên dưới.

Xác sống đã không đuổi kịp, cách hai mét nữa thôi là tóm được con Nguyên Thú kì lạ rồi.Tùm!Hắn vội vàng nhảy xuống, thân thể Nguyên Thú chìm trong chất sền sệt đặc quánh, nóng đỏ, nhiệt độ cao rất kinh khủng.

Xác sống đứng đó, ánh mắt vô hồn nhìn dòng dung nham nóng đỏ, dường như muốn xác nhận xem đối phương đã thực sự chết đi hay chưa.Minh Tuấn chìm giữa dung nham như cá gặp phải nước, dung nham bao quanh người tựa suối nước nóng đang mát xa xua tan hết mỏi mệt trong ngày.


Đầu óc hắn trở nên thoái mái thư giãn hơn trước, sự căng thẳng thoáng chốc biến mất hết cả.Minh Tuấn há to miệng, một lực hút được sinh ra cuốn dung nham vào họng, trôi thẳng tới bụng rồi tiêu hóa hấp thu năng lượng từ từ phục hồi Nguyên khí, nâng cao tu vi.Ánh mắt xác sống quan sát chằm chằm dòng dung nham kia, một hiện tượng nhỏ nhất cũng chẳng thể lọt qua mắt nó.

Mười phút....ba mươi phút....hai tiếng....năm tiếng....nửa ngày....một ngày....hai ngày....ba ngày...Qua đúng bảy mươi hai tiếng đồng hồ, không thấy con Nguyên Thú đầu rồng ngoi lên, xác sống quay người tính bỏ đi.Nó canh đúng ba ngày.

Ngay khi nó vừa quay lưng, dòng dung nham đột nhiên xuất hiện vòng xoáy xoay tròn nhè nhẹ, trung tâm vòng xoáy chợt lộ ra một cái gì đó nhòn nhọn, sau đó tiếp tục thêm hai cái nhòn nhọn nữa.

Một dài hai ngắn.Tiếp nữa là vật màu đen pha đỏ.

Càng lúc càng hiện rõ ràng.

Một cái đầu rồng oai phong lẫm liệt, uy nghiêm chí cao, bên dưới là thân hình cường tráng lực lưỡng, khối cơ săn chắc tuy bọc lân giáp vẫn nổi rõ ràng.

Đôi mắt huyết sắc cùng đồng tử đen láy chứa sự cương mãnh khó tả.

Khí thế trên thân rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều.

Minh Tuấn đã đột phá.

Không sai, hắn đã đột phá từ Đại Nguyên Sư Đại tinh lên Đại Nguyên Sư Cực tinh.

Tuy thăng một tiểu cảnh giới thôi nhưng khác biệt trong đó đối với Minh Tuấn thật sự lớn lắm.

Bởi hắn đã có thể thi triển được Vương Thuật rồi.


Thở ra hơi lửa đỏ đen, hắn bước từng bước bình tĩnh trên mặt dung nham, gằn từng chữ:"Chúng ta sang hiệp hai nào! Hiệp một ngươi thắng ta tỷ số vô cùng đậm, ta suýt thua cơ mà.

Vậy sang hiệp hai xem ta gỡ được không nhé?"Xác sống quay người lại nhìn con Nguyên Thú ba ngày trước vừa truy đuổi, mặt chẳng biểu tình, cứng đơ như khúc gỗ.Hắn động trước, Nguyên khí thôi động, Viêm Thú Thánh Diễm một lần nữa rực cháy.

Xác sống cũng di chuyển.

Cả hai lao vào nhau.

Xác sống chém tới một rìu mang sức mạnh của Đấu Vương Sơ tinh.

Minh Tuấn đấm một quyền đầy uy lực:"Vương Thuật Sơ tinh - Phá Thạch Quyền!"Oành!Lưỡi rìu va chạm trực diện với lân giáp đỏ đen.

Nguyên khí cùng Đấu khí xung đột lẫn nhau.

Kình khí chấn văng cả hai bên cùng lui ra sau.

Xác sống lui mười bước, lưỡi rìu nứt từng đường lớn như sắp vỡ vụn tới nơi vậy.

Minh Tuấn lui sáu bước, lân giáp phủ trên nắm đấm xuất hiện vết xước nhỏ.

Từ đây đã biết rõ ai chiếm ưu thế sau đòn vừa rồi.Minh Tuấn mạnh hơn xác sống.Xác sống không cần phải biết ai hơn ai, nhiệm vụ của nó là chiến đấu, nó lao tới tấn công.Minh Tuấn nhếch miệng cái, quát:"Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Chưởng!"Hắn vung hai chưởng cùng lúc, Viêm Thú Thánh Diễm hung hăng đốt tới như muốn thiêu sống đối thủ."Lần này Viêm Thú Thánh Diễm có làm gì nổi ngươi không nhé!".