Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Theo tầm mắt của Tần Uyển Uyển, hệ thống một bên chế tạo bầu không khí, một bên lạnh lùng giải thích.
"Còn gì mà do dự? Đây là thế giới mới của ngươi."
Giọng điệu lạnh lùng của nó ra lệnh làm lòng người nguội lạnh: "Làm một nữ phụ độc ác, ở thế giới này, sư phụ ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, sư huynh ngươi sẽ ghét bỏ ngươi, người trong lòng ngươi sẽ tự tay giết ngươi, người duy nhất đối xử thật lòng với ngươi chỉ có mỗi nam nhân cơm mềm* khóc ngất đi bên cạnh ngươi.

"
Cơm mềm: Kiểu nói châm biếm, thường dùng để chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, ăn bám.
Tần Uyển Uyển nhịn không được nhìn Giản Chi Diễn, phát hiện đối phương đang run rẩy càng ngày càng nghiêm trọng, lờ mờ có thể cảm nhận được, hình như hắn đang muốn đứng lên, nhưng động tác rất mỏng manh, khiến cho Tần Uyển Uyển cảm thấy dường như đó là ảo giác.
"Cho nên, ngươi phải học cách ác độc với người khác, đối với bản thân mình càng ác hơn.

Như vậy, ngươi mới có thể "chống lại thiên đạo", nghịch tập nữ chính."
"Tới!" Chữ "Có" trên màn hình hệ thống chữ càng ngày càng lấp lóe rõ ràng, giọng nói của hệ thống cũng không nhịn được hăng hái hơn: "Nhặt thanh kiếm lên, đâm vào cơ thể mình, lớn tiếng nói với bọn họ —— Từ hôm nay trở đi, ngươi và bọn họ ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kì liên quan gì đến nhau nữa!"

Tần Uyển Uyển không nói lời nào, nàng nuốt nuốt nước miếng, coi lại tất cả tình huống một lần, xác nhận mình không còn lựa chọn nào khác, run run, cố gắng khống chế cảm xúc sợ hãi của mình, đi về phía trước, nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên.
Trong nháy mắt khi nàng nhặt thanh kiếm lên, chữ "Có" trước mặt giống như được nhấn sáng lên, cả màn hình biến mất, trong đầu đều là âm thanh của hệ thống.
"Chúc mừng ngài thành công trói định"Hệ thống nghịch tập đại nữ chủ", từ hôm nay trở đi, hệ thống 3838438 sẽ cung cấp chất lượng tốt nhất để phục vụ cho ngài nghịch tập, đắp nặn một tính cách điên cuồng tàn bạo cho ngài, mở một cuộc nghịch tập nhân sinh khủng bố."
"Bây giờ xin dựa vào chỉ thị, hoàn thành kích hoạt hệ thống bước đầu tiên: Tự đâm mình, hô lớn khẩu lệnh: "Từ nay về sau, Tần Vãn và Vấn Tâm Tông, ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn bất kì liên quan gì đến nhau nữa!"
Động tác này rất đơn giản.
Tần Uyển Uyển tự cổ vũ cho mình, nàng run rẩy đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
Không sao, rất đơn giản, chỉ đâm một cái là được.
Nàng không ngừng xây dựng tâm lý lại cho mình, gió thổi qua, bộ quần áo trên người nàng dính máu bay phấp phới trong gió, một người một kiếm đứng chính giữa đài xét xử, nhìn qua rất giống một con hạc nhiễm máu, cao ngạo lại xinh đẹp.
Tiếng la mắng của đám đệ tử xung quanh đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người ngẩn ngơ nhìn Tần Vãn trên đài.
Tất cả mọi người đều biết, Vấn Tâm Tông là nhà của Tần Vãn, Tần Vãn vân luôn treo trên người ba người Thẩm Tri Minh, Quân Thù, Tống Tích Niên, trước kia, nàng tình nguyện có chết cũng không rời khỏi Vấn Tâm Tông.

Bây giờ Thẩm Tri Minh cưỡng ép nàng phế tu vi, trục xuất ra khỏi sư môn, không lẽ Tần Vãn đồng ý rời khỏi Vấn Tâm Tông, cũng không đồng ý cứu Tô Nguyệt Li?
Đây cuộc là không muốn cứu, hay không thể cứu?

Thật sự là do Tần Vãn làm hại khiến Tô Nguyệt Li hôn mê sao?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều dao động.
Mà Tần Uyển Uyển vẫn liên tục cổ vũ cho mình trong lòng.
Không có việc gì, nâng kiếm lên, lấy ra dũng khí mấy năm trước khi bị tiêm vắc-xin phòng bệnh, nàng rất dũng cảm! Rất kiên cường!
Nàng nghĩ, run rẩy giơ kiếm lên, chĩa mũi kiếm vào chính mình.
Mọi người xung quanh chăm chú nhìn nàng, Thẩm Tri Minh nhíu mày, vẻ mặt Tống Tích Niên lo lắng, Quân Thù thích thú nhìn Tần Uyển Uyển, mà Giản Chi Diễn nằm bên cạnh, có chút run rẩy đứng lên.
"Đâm!" Hệ thống thấy nàng chậm chạp không làm, cổ vũ nàng: "Không phải sợ! Đao kiếm xuyên qua ruột, hệ thống vẫn ngồi trong lòng! Có ta ở đây, đừng hoảng sợ!"
"Cái đó...."
Tần Uyển Uyển nghĩ đến nhát kiếm Giản Hành Chi chém nàng trước khi xuyên qua đây, đau đến mức bây giờ nàng còn có chút ảo giác ở tứ chi, nàng nhìn chằm chằm thanh kiếm Độ Kiếp kỳ, thật sự không nhịn được nữa, cuối cùng cũng ám chỉ hệ thống: "Ta đâm vào có đau không?"
"Hỏi chuyện này không vô nghĩa sao?" Hệ thống cũng không giải thích vấn đề của nàng: "Ai bị đâm mà không đau?"
"Ngươi...." Tần Uyển Uyển thấy hệ thống không trả lời, chỉ có thể vào thẳng vấn đề: "Ngươi có chức năng đặc biệt gì không, ví dụ như che chắn cảm giác đau, vv..."
"Ngươi là một người nghịch tập nữ chính, muốn cái gì mà che chắn cảm giác đau?" Trong giọng nói của hệ thống 38 này tràn đầy sự xem thường, sau đó nâng cao giọng lên: "Đến, đâm vào đi, cho bọn họ thấy ngươi tàn nhẫn cỡ nào!"

Xem ra, này hệ thống không chỉ có không có cảm giác đau che chắn, còn muốn giám sát nàng đắp nặn một cái thiết lập đại nữ chủ*.
*Đại nữ chủ: Loại truyện xoay quanh cuộc đời của nữ chính từ sự nghiệp đến tình yêu.

Tần Uyển Uyển có cảm giác lên nhầm thuyền giặc, nàng nhìn chằm chằm mũi kiếm, hơi thở dồn dập, thật lâu sau, rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí, giơ tay lên đâm về phía mình, nhưng cũng trong trong nháy mắt khi nàng động thủ, đột nhiên nàng nghe một tiếng hô to: "Từ từ!"
Tần Uyển Uyển nghe thế, dừng động tác lại ngay, nàng phấn khởi ngẩng đầu, thấy người nói chuyện đứng trên cao, mang ý cười dịu dàng nhìn nàng.
"Vãn nhi à." Quân Thù ngồi trên ghế cao xoay ống tiêu trong tay, đứng dậy.
Tần Uyển Uyển mờ mịt nhìn hắn ta, thấy công tử áo trắng bước xuống bậc thềm, bước từng bước đi về phía nàng, môi răng hé ra, dùng ngữ khí dịu dàng, miêu tả một cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn: "Không ngờ, ngươi lại thật sự chịu được nỗi đau xuyên ruột nát bụng, cũng không muốn cứu một Tô Nguyệt Li."
Từ "Xuyên ruột nát bụng" này vừa xuất hiện, Tần Uyển Uyển cứng đờ.
Hệ thống nhanh chóng an ủi nàng: "Ngươi đừng nghe hắn ta nói bậy, ngươi cứ nhắm hai mắt rồi từ từ đâm, không đau chút nào."
"Trên kiếm này có chú thuật của Thông Chân đạo quân, nếu một kiếm này chém xuống, chú văn sẽ giống như sâu, một đường bò đến kỳ kinh bát mạch của ngươi theo miệng vết thương, chúng nó sẽ hút tu vi của ngươi, cơn đau này giống như bể xương, còn hơn ngũ mã phanh thây."
Quân Thù nói xong, thong thả bước đến bên cạnh Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vừa nghe những lời này, tưởng tượng đến những hình ảnh đó, nháy mắt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Hệ thống nhịn không được mắng người: "Người này sao phiền như vậy, ức hiếp người còn vô lại."
"Hơn nữa, đó không phải là cơn đau nhất thời, dù sao Vãn Nhi cũng có tu vi Kim Đan, chú văn này chắc sẽ kéo dài ba năm đi? Ba năm này, miệng vết thương sẽ không khép lại, máu chảy không ngừng, chú văn sẽ theo gân mạch, đi thẳng đến lục phủ ngũ tạng..."
*lục phủ ngũ tạng: tâm, can, tì, phế, thận.
Hai mắt Tần Uyển Uyển nhìn thẳng, nàng cầm kiếm lên, hai chân mềm nhũn, "bộp" một cái lập tức quỳ gối xuống, Quân Thù mỉm cười, tới gần bên tai Tần Uyển Uyển: "Đến lúc đó ruột sẽ bị xuyên qua, bụng sẽ nát, ngũ tạng chảy mủ..."

"Sư phụ!"
Tần Uyển Uyển đột nhiên hiểu ra, hệ thống cái gì, nghịch tập nữ chính chó má, cái gì mà thiết lập đại nữ chủ, người làm đại sự thì co được dãn được, mọi con đường nhánh đều thông đến đại lộ La Mã, vì sao nàng lại tìm một con đường phải chịu tội như vậy?
Người còn sống, vui vẻ là quan trọng nhất, dùng tay mổ lấy Long đan rất đau, một kiếm đâm qua càng đau hơn, không lẽ không có một biện pháp nào vẹn toàn cả đôi sao?
Chắc chắn có!
Tốc độ xoay chuyển trong não Tần Uyển Uyển vượt qua trình độ cao nhất trong hai kiếp, hệ thống cũng bị nàng làm cho sợ ngây người: "Ngươi....!Ngươi muốn làm gì?"
"Đồ nhi biết sai rồi." Nàng giơ kiếm lên, chân thành nhìn Thẩm Tri Minh ngồi trên cao: "Cho con một cơ hội hối cải làm người đi, dù sao con..."
Lời còn chưa nói xong, Tần Uyển Uyển lại thấy một bóng trắng chạy vụt qua, chợt có người kéo mình lại, nửa ôm trong ngực, vững vàng cầm tay nàng vẽ ra một đạo kiếm quang.
Trên thân kiếm còn mang theo chú thuật của Thẩm Tri Minh, một đường vẽ sắc bén này, thế nhưng trực tiếp bức Quân Thù lui lại ba trượng, Tần Uyển Uyển còn chưa kịp phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, thì cảm giác mũi kiếm của chuyển động, không chút do dự, quyết đoán dứt khoát, hung ác quyết tuyệt---- đâm vào cơ thể nàng!
Hai đầu gối Tần Uyển Uyển mềm nhũn, quỳ xuống trên mặt đất một lần nữa.
Nàng ngơ ngác cúi đầu, thấy trước bụng mình là chuôi kiếm, một khớp xương tay rõ ràng cầm tay nàng đặt lên chuôi kiếm, máu từ bụng nàng chảy ra, nhuộm dần hai tay nắm nhau, sau đó nhỏ từng giọt từ mũi kiếm xuống mặt đất, sau đó theo mũi kiếm nhỏ giọt xuống tay áo rộng màu trắng nửa rũ trên mặt đất, cùng với hoa mai trên tay áo trắng tôn lên lẫn nhau.
Thân kiếm xuyên qua hai người, người nam nhân sau lưng hơi ôm nàng, tóc đen rơi xuống hai bên, giống như một bức màn, vì nàng mà ngăn cách một mảnh trời đất, giống như muốn bảo vệ nàng trong vòng tay.
"Không phiền Đạo Quân lo lắng." Giọng nói của nam nhân mang theo vài phần chất giọng trong sáng của thiếu niên, lại vừa có khí chất cao lãnh trầm ổn mà người chiến đấu lâu ngày trên sa trường mới có, hắn nhấn mạnh từng chữ, sau đó đọc to lời thoại nàng còn chưa kịp đọc: "Từ hôm nay trở đi, Tần Vãn ân đoạn nghĩa tuyệt với các ngươi, không còn bất kì liên quan gì đến nhau nữa!"
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~.