Tay Hạ Khinh Chu run lên, thật lâu sau mới khản giọng hỏi: "Đi đâu vậy?"

Giang Uyển cười, không nói gì. Vì vậy Hạ Khinh Chu cũng cười, nhưng trong nụ cười có miễn cưỡng: "Không ở lại được sao?"

Đôi mắt màu nâu nhạt của Giang Uyển trông vẫn trong trẻo, cô nói: "Không thể."

Hạ Khinh Chu gật đầu, có vẻ bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.

Nếu không chấp nhận thì còn có thể làm gì nữa, quỳ xuống cầu xin cô sao?

Nếu quỳ gối mà có ích, anh đã làm từ lâu rồi.

Khá vô dụng, không phải sao?

Sau đó hai người đều không nói chuyện, cứ đứng im lặng như vậy một lát.

Hạ Khinh Chu rời đi khi nào, Giang Uyển cũng không biết.

Lúc đó cô đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Khi cô tỉnh lại đã là ba giờ sáng. Cô đang nằm trên giường, mặc quần áo chỉnh tề, cởi giày và đắp chăn bông trên người.

Hạ Khinh Chu đã đi rồi.

Phòng khách trống trơn.

Giang Uyển từ trên giường ngồi dậy, liếc nhìn xung quanh, Tiểu Quai đang ngủ rất say. Hơi thở trên cơ thể nó luôn có tác dụng giúp ngủ ngon.

Cô xuống giường và định đi tắm, nhưng lại nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trên bàn.

Có một mảnh giấy dưới hộp. Cô cầm lấy chiếc hộp và nhìn tờ giấy. Các chữ nhỏ chi chít, đều là tên của cô, tạo thành một bức tranh.

Khuôn mặt tươi cười của cô.

Phông chữ quen thuộc, mạnh mẽ, có lực in qua mặt sau của tờ giấy.

Đó là chữ viết tay của Hạ Khinh Chu.

Ngoài cửa sổ, vầng trăng ẩn hiện trong mây mù, thế giới chìm trong im lặng và tăm tối vô biên.

-

Hướng Vân Thanh hai tuổi, đã có thể nói một số từ đơn giản. Hạ Nhất Chu thường đưa nó về nhà bố mẹ, nhưng bây giờ thân phận của chị ấy và Hạ Khinh Chu dường như bị đảo ngược. Thay vào đó, Hạ Khinh Chu trở thành một kẻ nghiện công việc và không hay ở nhà.

Nhắc đến anh, mẹ Hạ luôn thở dài: "Trước đây toàn lo lắng về tính khí hư hỏng của nó, không thể quen với môi trường ở công ty. Nhưng bây giờ, mẹ chỉ lo nó không thể tự chăm sóc cơ thể của mình".

Làm gì giống làm việc, rõ ràng là nó đang cố gắng trốn tránh điều gì đó thông qua công việc.

Hạ Nhất Chu gạt sạch lá trà trong tách, nhấp một ngụm: "Nó cũng đã lớn, cũng có cách làm của riêng mình. Hơn nữa, mọi việc trong công ty vốn đã nặng, hiện tại các hạng mục lớn nhỏ đều triển khai, nhỏ có thể giao cho người khác, những cái lớn thì nó phải đích thân giải quyết."

Mẹ Hạ từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng, sau này gả cho cha của Hạ Khinh Chu, thân phận thay đổi từ đại tiểu thư thành phu nhân nhà giàu có. Ngày thường, cứ việc mua mua sắm sắm, cũng không cần bận tâm đến những âm mưu đó. Tự nhiên cũng không hiểu được sự phức tạp trong đó.

Bà thở dài: "Thà rằng nó chỉ bận việc, còn hơn là vì cô gái nhà họ Giang kia."

Nói đến đây, bà dừng lại một chút, sau đó lấy chút tâm lý may mắn hỏi Hạ Nhất Chu: "Mẹ nhớ Giang Thành kia rất mong bám được vào nhà chúng ta. Nhất Chu à, hay con đi hỏi thử, cuộc hôn nhân này còn có thể tìm lại không? Mẹ cũng không quan tâm đến việc cô gái hại Khinh Chu xảy ra tai nạn xe nữa, chỉ cần nó sống tốt thôi. "

Hạ Nhất Chu thuyết phục bà sớm từ bỏ ý định này càng sớm càng tốt: "Bây giờ sao chúng ta có thể quyết định nữa ạ. Đừng nhìn Giang Uyển yếu đuối, con bé mới là người quyết đoán nhất."

Chị ấy im lặng hồi lâu, nhưng cũng không nói ra câu cuối cùng.

Nói tàn nhẫn, cũng là người tàn nhẫn nhất.

Tình cảm bao nhiêu năm, nói tan là tan.

Còn đứa em trai quần áo là lượt nhà cô thì lại có một bộ não yêu đương. Cũng may, Giang Uyển đủ tàn nhẫn, nếu như cho nó một chút ngọt ngào, e rằng nó đã vì cô bất chấp tất cả.

Tiếng thở dài của mẹ Hạ càng lớn hơn: "Giờ mẹ cũng không còn mong muốn gì khác, chỉ mong Khinh Chu được bình an".

-

Khi Tống Thiệu An đến, Hạ Khinh Chu vừa mới kết thúc một tiệc rượu. Nhìn thời gian, vẫn còn dư để xem xét tiến độ của dự án mới. Người vừa ra khỏi phòng thì gặp Tống Thiệu An vừa nghe điện thoại xong.

Vì lý do công việc nên dù đang ở Bắc Thành nhưng cả hai đã không gặp nhau.

Tống Thiệu An cười nhìn anh: "Bên ngoài có một chỗ, không biết giám đốc Hạ có thể cho tôi mặt mũi không?"

Hạ Khinh Chu nới lỏng cà vạt, hơi nâng lên cằm, rộng lượng cười: "Tình địch gặp gỡ sao?"

Tống Thiệu An cười vỗ vai anh: "Trước khi trở thành tình địch, chúng ta là bạn bè."

Có một người khác trong đó, là đối tác công ty luật của Tống Thiệu An. Sau khi đi qua, Tống Thiệu An giới thiệu.

Người đàn ông đứng dậy, đưa tay về phía Hạ Khinh Chu: "Châu Gia Minh."

Hạ Khinh Chu đơn giản duỗi tay lại, dùng một ngón tay chạm nhẹ: "Hạ Khinh Chu."

Tống Thiệu An nói về một số sự việc gần đây, nói rằng mình rất bận, công ty luật mới mở, còn có một vụ án cần theo dõi. Hạ Khinh Chu dường như đang suy nghĩ điều gì đó, không có nghe kỹ.

Những lời này dường như chỉ là một cái cớ để xoa dịu bầu không khí.

Tống Thiệu An lắc lắc ly rượu trong tay, cục đá hòa tan chất lỏng, đập vào thành ly nhẹ nhàng.

"Hôm sinh nhật của Giang Uyển, cậu có tới không?"

Hạ Khinh Chu không hề giấu giếm, gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Ừ."

Tống Thiến nhấp một ngụm rượu, dựa vào sô pha cười tủm tỉm, cũng không có gì ngạc nhiên. Anh ta đã chuẩn bị bánh xong, vốn muốn đi, nhưng sau đó từ chỗ Tô Ngự biết được Hạ Khinh Chu đã đi sớm hơn một ngày.

Đó là một cảm giác rất phức tạp, nói là từ bỏ, nhưng lại không nỡ. Nhưng anh ta thực sự không muốn trở thành kẻ thứ ba, điều này khiến mọi người đều phải xấu hổ.

Sự im lặng lan tỏa giữa hai người họ.

Châu Gia Minh đưa Hạ Khinh Chu một điếu thuốc, nhưng anh từ chối: "Gần đây tôi đang cai thuốc."

Châu Gia Minh mỉm cười, rõ ràng trên người anh có mùi rượu và thuốc lá. Cũng hiếm khi có thể duy trì sự tự chủ trong một môi trường như vậy.

"Tôi thường nghe Thiệu An nhắc tới anh."

Hạ Khinh Chu nói đùa: "Nói xấu sau lưng?"

Tống Thiệu An cười gật đầu: "Ngày nào cũng nguyền rủa cậu."

Bầu không khí lúc này dường như đã cởi mở hơn, nhưng Tống Thiệu An biết rằng nút thắt trái tim của Hạ Khinh Chu rất khó mở. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, anh là người thay đổi nhiều nhất trong nhóm của họ.

Châu Gia Minh không ở đây quá lâu, sau khi nhận được cuộc gọi từ vợ thì đi về. Trước khi đi còn thử ngửi mùi trên người, vì sợ mang mùi rượu về nhà sẽ bị mắng.

Ban nhạc thường trú của quán bar đang hát, bài của Janice.

Hạ Khinh Chu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt rơi vào phía trước mặt.

"Dù cho đến già vẫn sẽ chờ đợi em,

Thường nghĩ em bây giờ nơi đâu, thở một hơi u sầu."

Sau một thời gian dài im lặng, dường như đã quên mất sự tồn tại của người khác. Hạ Khinh Chu chìm vào trong suy nghĩ của chính mình, về phần anh đang nghĩ cái gì, ngay cả bản thân anh cũng không biết.

Cơ thể anh vẫn còn trẻ, nhưng tư tưởng anh đã dần già đi.

Yêu mà không có được, vốn dĩ đã dễ khiến người cảm thấy tự ti.

Gần đây anh thường có những suy nghĩ như vậy, nếu anh vẫn là một thiếu niên phong lưu 17, 18 tuổi, liệu anh có thể hô to chữ "Thích" lên không?

Cũng kiên quyết hơn.

Nhưng anh không phải nữa.

Thiếu mất 3 năm ở giữa, dù có làm như thế nào cũng không thể bù đắp được.

Giang Uyển thậm chí không muốn cho anh cơ hội này.

Whisky quá nồng, Tống Thiệu An không hiểu tại sao Hạ Khinh Chu lại thích nó. Anh ta đặt ngón tay lên ly rượu và lắc vài lần. Sau khi suy nghĩ một lượt trong lòng, vẫn quyết định nói với anh.

"Giang Uyển muốn đi rồi, có lẽ là năm say."

Nghe được lời của anh, Hạ Khinh Chu hoàn hồn trở lại, có một khoảnh khắc choáng váng. Cơ thể như rơi vào một hầm băng chật hẹp, không thể cử động được, trời lạnh tới đáng sợ.

Tay chân đều lạnh.

Hóa ra mọi người đều biết chuyện này trước anh.

Mà anh lại là người cuối cùng được thông báo.

Lại một ly whisky đầy vào bụng, bài hát đã được thay đổi. Tống Thiệu An nhìn thấy biểu hiện của anh và biết rằng anh cũng đã biết.

"Bác sĩ không biên giới luôn là ước mơ của Giang Uyển. Tôi cũng đã thuyết phục cô ấy, rất nguy hiểm nhưng cô ấy nhất quyết không nghe."

Hạ Khinh Chu nghe xong lời của anh ta, đột nhiên đứng lên, nhíu mày: "Cậu nói cái gì?"

Không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy, Tống Thiệu An trầm mặc hồi lâu: "Tôi tưởng cậu đã biết."

Anh kích động nhấn mạnh: "Cái gì không biên giới, nói rõ ràng."

Tống Thiệu An nói: "Là cái mà cậu nghĩ."

Hạ Khinh Chu cầm áo khoác bên cạnh chuẩn bị rời đi, Tống Thiệu An liền đi theo: "Cậu đi đâu?"

Anh đã uống rượu say không lái xe được, lấy điện thoại di động ra gọi cho tài xế: "Tôi đi gặp Giang Uyển."

"Cậu tìm Giang Uyển có ích lợi gì? Cậu cho rằng cô ấy sẽ nghe lời cậu sao? Cậu nghĩ cô ấy sẽ từ bỏ giấc mộng mà mình ấp ủ bấy lâu chỉ vì lời nói của cậu sao?"

Cảm xúc căng thẳng lúc này dường như được giải tỏa hoàn toàn, anh bật thốt lên: "Đây là ước mơ quái quỷ gì chứ, cô ấy có biết nó nguy hiểm như thế nào không?"

"Đương nhiên là cô ấy biết."

Vì lời nói của Tống Thiệu An, Hạ Khinh Chu bình tĩnh lại.

Cứ như thể bị dội một gáo nước lạnh lên đầu.

Ừ, tất nhiên là cô ấy biết.

Ánh laze trong quán bar làm người ta đau mắt, Hạ Khinh Chu lại ngồi uống rượu. Trên mặt không lộ rõ ​​cảm xúc, nhưng lượng rượu uống vào đang âm thầm lộ ra cảm xúc của anh lúc này.

Anh thực sự không có lựa chọn nào khác.

Cảm giác bất lực đó quét qua toàn bộ cơ thể anh, như thể anh đã trở thành một kẻ vô dụng không thể làm được gì. Bây giờ, anh có tư cách gì để ngăn Giang Uyển tiếp tục theo đuổi lý tưởng của cô đây.

-

Giang Uyển thấy rằng trong thời gian này, Hạ Khinh Chu đến ngày càng thường xuyên hơn. Nghe nói anh đã quyên góp kinh phí để làm đường cho những ngôi làng miền núi có giao thông không thuận tiện.

Cũng bao gồm cả Giang Bắc.

Hạ Khinh Chu nói, anh đã đầu tư vào một khách sạn du lịch gần đây, và anh phải ở lại Giang Bắc gần một năm để theo dõi tiến độ công việc.

Giang Uyển chỉ nói: "Sao phải vậy?"

Hạ Khinh Chu cười: "Tình yêu không khiến anh làm đến mức này đâu. Địa điểm này đã được chọn trong vô số dự án. Giang Bắc là thành phố cổ nghìn năm tuổi và là điểm du lịch nổi tiếng. Cùng với sự ủng hộ của phía trên trong mấy năm gần đây. Tương lai chắc chắn sẽ rất tốt, kinh doanh có lãi. "

Mặc dù không thể loại trừ, đích thực anh có chút ích kỷ. Cho dù chỉ còn một năm cuối cùng, anh cũng sẽ ở bên Giang Uyển. Mặc dù biết lợi dụng sự mềm lòng của cô là không đúng, nhưng anh vẫn cố chấp làm như vậy.

Thích Tuệ Tuế rất vui, suốt ngày dẫn các bạn học khác nhau đến nhà. Sau đó đến nhà của Giang Uyển với giả vờ làm khách. Thỉnh thoảng có Hạ Khinh Chu ở đó, tụi nó sẽ tụ tập lại và thảo luận trong những tiếng thì thầm đầy phấn khích.

Nội dung có lẽ là một số tiếng hét bị kìm nén.

Cái gì đẹp trai này nọ hay gì đó.

Hầu hết thời gian, Hạ Khinh Chu đều không có ở đó.

Khi đó, Thích Tuệ Tuế và bạn học sẽ đợi ở nhà Giang Uyển, cũng không quên hỏi Giang Uyển: "Anh Khinh Chu đi đâu rồi ạ, sao anh ấy còn chưa về?"

Giang Uyển cắt trái cây cho bọn họ rồi mang ra: "Anh ấy có việc, không thể cả ngày ở Giang Bắc, hơn nữa anh ấy cũng không sống cùng chị, thỉnh thoảng mới đến đây."

Thích Tuệ Tuế cắn miếng dưa Ha-mi, cười mờ ám: "Em nghĩ sao chỉ cần chị gật đầu, anh Khinh Chu có thể sẽ dọn vào ngay trong đêm."

Ngay cả người ngoài cũng nhìn thấy tình ý của anh.

Bọn Thích Tuệ Tuế không nhìn thấy người, cũng không ở đây lâu hơn, sau khi nói lời chúc ngủ ngon với Giang Uyển, tụi nó rời đi.

Chín giờ, bên ngoài có người gõ cửa. Giang Uyển đi tới mở cửa, nhìn thấy Hạ Khinh Chu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám khói, cà vạt hơi lỏng, áo khoác đã cởi, cầm trên tay.

Trên người có mùi rượu.

Nhìn vẻ mặt của anh, có chút mệt mỏi.

Xem ra chỉ có thể là do bận công việc thôi.

Anh đưa cho cô một chiếc túi với một hộp các tông trong đó.

Giang Uyển nhận lấy, nghi hoặc hỏi: "Là gì vậy?"

Anh cười: "Bánh cuộn, không ngờ ở Giang Bắc lại có chỗ chính tông như vậy."

Trước đây Giang Uyển thích ăn bánh này nhất, dạ dày cô rất nhỏ, chỉ có thể ăn sáu cái. Hạ Khinh Chu biết đã rất muộn nên cũng không làm phiền cô quá nhiều, anh chỉ đến để đưa đồ. Đồ đã được giao, cũng đã nói lời chúc ngủ ngon với cô.

Đường phố vắng lặng, ngoại trừ một chút gió lạnh cuốn những chiếc lá rơi trên mặt đất. Bước chân anh không vững, có lẽ đã uống quá nhiều trong bữa tiệc rượu.

Bóng người cao thẳng dường như càng thêm cô đơn, hòa vào bóng đêm này khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Lảo đảo mở cửa, lại lảo đảo bước vào nhà.

Đóng cửa, đèn cũng không bật.

Có lẽ sẽ trực tiếp say rượu ngã trên mặt đất, hoặc là ngủ say trên sô pha.+

Nhưng ngay cả khi say khướt vậy mà cũng không quên mua bánh cuộn cho cô.