Bên ngoài là một vẻ mĩ nam chết người, nhưng lại là người lạnh lùng như tản băng ngàn năm không tan, thoạt nhìn ngầu đến đáng sợ.

Thẩm Thiên có chút bất ngờ khi Vĩ Quân có mặt ở đây.
" Vĩ Quân, đừng nói là cậu muốn đi chuyến thực tế này với chúng tôi nha".
Hai từ Vĩ Quân Thẩm Thiên gọi không khỏi làm chúng sinh viên trên xe kinh ngạc.
Chẳng nhẽ Vĩ Quân mà thầy Thẩm vừa gọi là chủ tịch của Phương Duệ - Phương Vĩ Quân nổi danh quý ông nam thần.

Vĩ Quân tay bỏ túi quần, thông thả nói.
"Tất nhiên! Tôi cũng muốn biết quá trình mọi người đi thực tế ra sao.

Vã lại còn rất muốn xem vỡ kịch của kẻ xấu làm người tốt là như thế nào."
Câu nói của Vĩ Quân phát ra như lưỡi dao bén đâm thẳng vào một người nào đó mà anh muốn ám chỉ, khiến cho Thẩm Thiên chẳng hiểu nổi.

Nhưng Vĩ Quân làm Thẩm Thiên không khỏi lo ngại.
"Thời tiết ở đó rất khắc nghiệt mưa nắng lại thất thường, môi trường không mấy sạch sẽ.

Một người mẫn cảm bẩn như cậu liệu có cầm cự nổi một tuần không?"
Vĩ Quân nhếch mép phán.
"Cậu đừng xem thường tôi".
Nói xong câu đó Vĩ Quân đã vào trong xe lái đi trước mọi người, Thẩm Thiên lắc đầu ngao ngán cũng chịu thua với tên mặt lạnh này rồi.
Không làm mất thời gian thêm, Thẩm Thiên trở vào xe mọi người, lập tức chiếc xe đoàn rời khỏi trường đại học Y Nhân Tế.

Thẩm Thiên đi xuống hàng ghế trống phía sau cạnh chỗ Chi Nguyệt và Quế Lâm ngồi, nhìn thấy anh Quế Lâm nở nụ cười chào đón lịch sự.
Chúng sinh viên nhìn anh như muốn hỏi điều gì đó mà còn ngần ngại chưa dám hỏi, anh liếc sơ qua đủ hiểu tâm tư nên lên tiếng trước.
" Các bạn ở đây muốn hỏi tôi điều gì, thì cứ nói đi?"
Mọi người chưa ai kịp trả lời, A Cần người nhanh mồm nhiều chuyện nhất trong đám đã hỏi.
"Thầy Thẩm, người lúc nãy là ai thế? Trông rất quen."
Thẩm Thiên cười nhẵn một cái nói.
"Quen cũng phải, đầy rẫy hình ảnh trên truyền thông báo chí mà.

Chắc mọi người đã nghe qua Phương Vĩ Quân - tập đoàn Phương Duệ rồi phải không? Là Phương Vĩ Quân đấy cũng là ông chủ của trường Đại học Y Nhân Tế và cả bệnh viện Nghĩa An Tế nữa.

Còn hàng trăm trung tâm thương mại, khách sạn lớn bé rãi rác khắp trong nước và ngoài nước đều mang tên Phương Vĩ Quân".
Tất cả nhìn nhau đều há hốc mồm sững sờ, mở mang tầm mắt.

Không ngờ bọn họ có thể gặp được quý ông mĩ nam của tập đoàn Phương Duệ chỉ nghe danh nào được gặp người.

Chúng sinh viên rất lấy làm vinh hạnh nhất định khi tới nơi phải xin chụp ảnh chung mới được.

Chỉ mỗi Chi Nguyệt ngồi nghe xong trong lòng lại thấy bất an, muốn tránh thật xa nhưng cuộc đời sao cứ cho cô gặp phải.

Chi Nguyệt đang ngồi suy nghĩ ngẩn ngơ thì một giọng nam trẻ phía bên cạnh hô lên chỉ.
"Ý, chị là người lần trước sếp Thẩm đưa đến bệnh viện đúng không?"
Chi Nguyệt tỉnh người vội nhìn lên nhận ra A Châu rồi gật đầu, A Châu vui vẻ chào hỏi Chi Nguyệt, cái mồm lanh chanh cậu ta lại nói.
"Lại may mắn gặp được bạn gái sếp Thẩm của em nữa rồi.

Tên em là A Châu, học viên thực tập cũng là cấp dưới sai bảo của sếp Thẩm".
Lời nói vừa buông ra khỏi miệng, đôi mắt cậu trừng lên vì nhớ ra mình lại nói hớn nữa rồi.

Đưa tay bịt miệng lại nhưng mà không kịp, cậu tái mét nhìn về hướngThẩm Thiên thăm dò tình hình lúc này lại sợ bị mắng không thì ăn cú.
Bác sĩ Trần ngồi phía trên nghe được cũng tò mò nhìn xuống A Châu đồng thời đưa tay chỉ vào Chi Nguyệt.
"Cô ấy là bạn gái của bác sĩ Thẩm sao?"
Chi Nguyệt lia lịa biện minh vừa xua tay phủ nhận.
" Dạ, không phải như vậy đâu ạ, mọi người hiểu lầm rồi".
Quế Lâm ngồi cạnh cũng có chút quan tâm nhưng không tiện hỏi Chi Nguyệt ngay lúc này được nên im lặng không nói gì.

Thấy mọi người ai cũng đổ dồn ánh mắt về mình nhận định, Chi Nguyệt không biết giải thích thế nào mới nhìn qua Thẩm Thiên cầu cứu giúp cô.

Thẩm Thiên là người vô cùng tinh tế nên vừa nhìn đã nhận ra ý Chi Nguyệt thầm nghĩ, bản thân anh cũng không muốn mọi người hiểu lầm nên ra tay đánh vào đầu A Châu nhắc nhở.
"Cậu nói linh tinh gì thế, đến nơi tôi sẽ trừng phạt cậu sau".
A Châu biết mình lỡ lời, xụ mặt nhận sai.
"Em biết rồi, xin lỗi sếp.

Chỉ tại mồm miệng em lanh lẹ, không thu lại kịp, lần sau em sẽ giữ mồm giữ miệng lại không nói lỡ lời nữa".
"Lại có lần sau?".

Thẩm Thiên nhấn giọng.
"không, không.

Sẽ không có nữa".
Vừa nói A Châu vừa đưa tay khóa miệng mình lại cho Thẩm Thiên thấy, không phải trách mắng cậu nữa.

Thẩm Thiên thở dài, tạm thời bỏ qua cho cậu.
Thẩm Thiên đã ra mặt, không cần giải thích nữa mọi người cũng đã hiểu ra vấn đề.

Không gian trên xe bắt đầu chìm vào im lặng, ai cũng yên người nghỉ ngơi.
Suốt ba tiếng đồng hồ trôi đi, cuối cùng cũng đã đến nơi.


Ở đây hoang dã hơn mọi người nghĩ, cây cối bao quanh chẳng thấy người dân sống đông đúc.

Không khí lại đổ màu nắng nóng, rất oi bức.
Không khí nơi đây không dễ thích ứng, nắng thì nóng gió thì ít chẳng khác gì một vùng sa mạc nắng cát.

Mọi người bước xuống xe, dùng bàn tay tạo gió, đôi mắt chẳng thể mở lên to vì hắt nắng.

Suốt ba tiếng ai cũng ê ẩm cả người, đến nơi còn gặp phải cảnh vật không khí này, gương mặt mọi người lộ ra vẻ ra ngao ngán.
Nhưng vì sứ mệnh là những bác sĩ cứu người, trách nhiệm công việc càng không thể thấy khó mà lui, người dân ở đây rất cần được giúp đỡ lấy đó làm động lực nên sẽ cố gắng mà thích nghi.
Thẩm Thiên thấu hiểu tâm lý hoang mang của các bạn sinh viên, liền nhiệt tâm góp lời.
" Chúng ta sẽ ở lại đây một tuần, cho nên các bạn cần phải tập thích nghi với thời tiết này, tôi biết rằng sẽ không dễ nhưng phải vượt qua.

Người dân ở đây họ rất cần mình giúp đỡ, bây giờ không thể đi xe vào bên trong tiếp nữa, cho nên các bạn ở đây chịu khó cùng nhau đi bộ nhé".
Mọi người nghe Thẩm Thiên nói xong ai nấy mang lấy ba lô túi xách, đồ dùng của mình rồi lên đường bằng phương tiện thủ công đi bộ.
Mặc dù rất vất vả mệt mỏi nhưng ai nấy cũng đều tỏ ra tràn đầy năng lượng vui vẻ với trách nhiệm của mình.
Họ đi bộ một quãng đường dài khá xa, phải mất hơn một tiếng, lúc này bước chân ai cũng trở nên nặng nề và chậm chạp.

Mọi người còn bảo đùa nhau rằng con đường ma đưa dẫn lối đi hoài không tới chỉ dặm chân một chỗ.

Thoáng thấy phía trước có một trụ gỗ treo bảng gỗ bên lề, mọi người đi tới đó sẵn tiện dừng lại nghỉ chân một tí.

A Châu lanh lẹ đọc hàng chữ trên bảng gỗ.
"THÔN NGẮN HIẾN CHÂU"
A Châu đọc xong dòng chữ trên khuôn gỗ, giọng thở hì hục, mồ hôi đầm đìa trên trán nói.
"Cái gì mà đường ngắn, thật là lừa gạt người.

Nhất định phải sửa lại thôn dài, rất dài..

dài khủng khiếp".
Thẩm Thiên nhếch môi thầm buồn cười với cái tên vừa kêu ca vừa lanh chanh này.
" Cậu lại nói vớ vẩn gì nữa vậy? Bớt kêu ca đi, một cái bảng nhỏ như vậy, cậu nghĩ có đủ hàng chữ dài lê thê như cậu vừa đề ra không?"
A Châu nhìn tấm bảng gỗ, ngốc nghếch bật cười khinh khích.
"Sếp, em đúng là mệt quá hóa ngốc rồi".
Làm mọi người một phen cười no bụng, đúng là một A Châu ngây ngô, dễ thương mà.

Thẩm Thiên tiếp tục động viên.

"Sắp đến Thôn Hiến Châu rồi, mọi người cố gắng một chút nữa thôi".
Thế là lại tiếp tục chuyến đi bộ vào thôn, đằng xa xa là cửa thôn Hiến Châu trước mặt.

Ai cũng hớn hở vui mừng sau một chặng đường đua dài tốn mồ hôi, mệt nhọc thì cuối cùng cũng về tới đích.

Thấy mọi người trong đoàn đến, người dân ở thôn tập trung chào đón rất nhiệt tình.

Còn chuẩn bị sẵn thức ăn, chỗ ngủ để nghỉ ngơi.

Tuy là đơn sơ nhưng đậm đà tình cảm chân thành.
Khi hoàng hôn buông xuống, cũng là thời gian trời chuyển màu tối.

Mọi người quây quần cùng nhau ăn uống, nói chuyện phiếm vui vẻ, còn nhâm nhi vài ly rượu hồng đào được ủ dưới gốc cây đào 3 năm.

Là loại rượu đặc biệt người ở trong thôn dành ra cho những vị khách quý từ phương xa đến đây dùng.
Suốt chặng đường đi quá vất vả và mệt mỏi nay được thư giãn bằng thức ăn ngon rượu quý, mọi người liền quên hẳn đi Phương Vĩ Quân.
Thẩm Thiên chào hỏi mọi người bằng ly rượu hồng đào, chẳng biết uống rượu này nhiều nên anh chỉ nhâm nhi chút ít.

Nhưng cũng đủ làm làn da mặt anh biến sắc từ trắng sang hồng như thiếu nữ thẹn thùng mắc cỡ.

Bất chợt nhờ uống rượu mà Thẩm Thiên mới nhớ tới Vĩ Quân, nhanh miệng hỏi trưởng thôn.
" À chú! Còn một người nữa, tướng tá cao gáo mặc áo sơ mi trắng kẽ sọc, có tới đây chưa vậy chú?"
Ông trưởng thôn dừng cốc rượu trên tay, nghiêm mặt nhớ kỹ rồi lắc đầu.

Thẩm Thiên mỉm cười cảm ơn ông trưởng thôn, đã lập tức đứng dậy xin phép mọi người, bước ra phía xa gọi điện thoại cho Vĩ Quân.

Nhưng nơi đây lại không có một chút tín hiệu nào.

Thẩm Thiên buông điện thoại xuống bỏ vào túi quần, nhíu mày nói một mình.
"Sao lại chưa tới đây vậy? Đáng ra là phải đến sớm hơn mọi người rồi chứ? Không biết tên này có bị lạc đường không nhỉ? Trời tối thế này, còn có thể đi đâu, trong khi cậu ấy có bệnh sợ bóng tối....."
Vừa nói the thẻ xong, A Châu đi tới.
" Anh, sao vậy? Có chuyện gì hả?"
Lòng không thể yên tâm, mà mặc kệ Vĩ Quân được nên quay qua dặn dò A Châu.
" Cậu nói với mọi người và nhờ trưởng thôn giúp đỡ phải đi tìm Phương tổng.

Không thể nén thêm thời gian, tôi đi tìm cậu ta trước".
Dứt lời Thẩm Thiên đã nâng chân rời khỏi, A Châu mơ hồ chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa nhưng cậu trở vào chỗ mọi người thông báo, làm theo lời Thẩm Thiên dặn.
A Châu liền nói với mọi người còn nhờ trưởng thôn giúp đỡ một tay tìm người.

Tưởng rằng đã được ăn uống nghỉ ngơi sau một ngày mệt rã thân thể nhưng giờ phải nhọc lòng đi tìm người trong lúc đêm tối.

Đúng là một ngày ăn đủ loại hành!
Mọi người chia nhau đi tìm, Chi Nguyệt và Quế Lâm đi chung.


Hai người đi về con đường lúc sáng đã đi, ở đây là vùng thôn nghèo nên không có ánh đèn đường, chỉ có ánh trăng trên cao chiếu xuống con đường vắng vẻ.

Càng đi gió liu thiu thổi càng thấy lạnh người.

Cầm chiếc đèn trên tay Quế Lâm đeo sát theo Chi Nguyệt nói.
" Sao mà vắng tanh thế không biết, cậu có nghe thấy tiếng gì không vậy?"
Chi Nguyệt vốn không sợ lắm, nhưng cũng bị Quế Lâm dọa cho bất an tâm lý.

Ấy mà vẫn giữ bình tĩnh chấn an Quế Lâm.
" Là tiếng những con côn trùng trong đêm kêu thôi, cậu đừng có hù dọa mình chứ?"
Quế Lâm nắm lấy tay Chị Nguyệt càng một lúc thật chặt.
" Thật không? Mình cái gì cũng chẳng sợ chỉ sợ mỗi....mà thôi tốt nhất là không nên nhắc tới nữa.

Đêm tối thế này, biết tìm Phương tổng ở đâu, nói không chừng đang hưởng thụ một khách sạn 5 sao nào đó rồi".
Mặc dù không muốn dính dáng tới Vĩ Quân chút nào nữa, nhưng không vì thế mà Chi Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ được.
"Ở đây làm gì có khách sạn 5 sao, mình cứ giúp một tay tìm người đi, giúp người cũng coi như là mình làm được một việc tốt.

Cho đi sẽ được nhận lại mà".
Quế Lâm chỉ mới nói một câu, Chi Nguyệt đã bắt đầu giảng bài ca quen thuộc, Quế Lâm chịu thua.
"Được, được mình biết rồi.

Nhưng cậu làm việc tốt, người tốt thì sao? Trong mắt Phương tổng anh ta chỉ nghĩ cậu là giã vờ diễn kịch thôi, mình thấy thà không làm người tốt còn hơn.

Bất công".
Hai người đang nói chuyện cho quên mất đi nổi sợ thì quái quỉ cây đèn lại hết pin.

Chưa gì đã tự động tắt, làm cho Quế Lâm lúng túng nắm lấy Chi Nguyệt giọng run run.
"Chết rồi, sao giờ đây Chi Nguyệt".
Chi Nguyệt nắm tay Quế Lâm cho cô yên tâm nói.
"Bây giờ cậu trở về chỗ trưởng thôn tìm một cây đèn khác đến đây, mình ở đây chờ cậu".
Quế Lâm lắc đầu cương quyết không chịu, bởi sợ ma một phần nhỏ, phần khác là không yên tâm cho Chi Nguyệt nhiều hơn.
"Không được để cậu ở đây một mình trong đêm tối rất nguy hiểm, nhỡ rằng không tìm được anh ta mà cậu đã gặp phải bọn yêu ma rồi".
Nói xong, Quế Lâm không kịp ngậm miệng vì nói gỡ.

Chi Nguyệt bắt đầu đem bài ca lý giải ra nói cho Quế Lâm hiểu.
"Nếu như bây giờ hai đứa mình về chung thì chẳng phải đã lãng phí đoạn đường mình đi tìm rồi sao? Dù gì cũng đã đi tới đây rồi, nếu đã giúp người thì phải giúp cho chót.

Vã lại trong người mình còn có điện thoại mà, cậu yên tâm.

Sẽ không sao đâu".
Chi Nguyệt phân tích cũng đúng, nên Quế Lâm lặng im cạn lời.

Sau chốc lát suy nghĩ, Quế Lâm mới chịu quay về chỗ trưởng thôn nhưng trước khi quay về Quế Lâm căn dặn Chi Nguyệt hơn một trăm ba mươi lần rồi mới đi khỏi..