Sau khi Chi Ninh chấp nhận cùng Vĩ Quân phối hợp diễn kịch, giải thích rõ ràng trước báo chí thì tin tức cũng dần được lắng dịu.

Và những hình ảnh kia cũng được gỡ bỏ chẳng một báo chí truyền thông nào dám đưa lên khi Thẩm Thiên đã lên tiếng.
Một tuần sau, ông Lăng xuất viện trở về nhà Chi Nguyệt muốn đi siêu thị mua một ít đồ để nấu canh hầm bồi bổ cho ông.

Sau khi mua xong từ trong siêu thị bước ra Chi Nguyệt đứng đón taxi trở về chung cư, trong lúc đứng đón taxi cô thấy có một chiếc xe Mercedes tone màu xám bạc dừng lại phía trước.

Người đàn ông mặc trên người bộ tây trang màu đen vội bước xuống xe đi vòng qua bên kia mở cửa, bên trong một người phụ nữ trung niên có tướng mạo bất phàm toát lên một khí chất vương giả sang trọng bước ra.

Chi Nguyệt thoáng nhìn đã có chút chú ý bởi vì trông bà ấy thật đẹp!
Khi người đàn ông vừa lái xe đi khỏi, bà bước chân vào trong siêu thị thì chớp mắt một cái tên trộm từ xa chạy tới giựt lấy túi xách của bà rồi bỏ chạy, làm bà chao đảo ngã bệt xuống đường va chạm rất mạnh.

Chi Nguyệt trông thấy vội vã chạy tới, chỉ tiếc là không thể lấy lại được chiếc túi xách từ tay tên trộm.
- Dì ơi, dì không sao chứ?
Chi Nguyệt vội đưa tay đỡ bà, trông thấy vết thương ở tay đang chảy máu cô gấp gáp gọi taxi đưa bà tới bệnh viện.

Trong lúc bà được bác sĩ kiểm tra tình trạng bên trong, Chi Nguyệt ở bên ngoài ngồi chờ.

"Reng...reng.....
Bỗng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Chi Nguyệt mở túi vải ra lấy điện thoại nhấn nghe.

Giọng nói trầm ấm bên kia đã vang lên.

- Em về nhà chưa? Có cần anh cho Hải Đồng đưa em về nhà không?
- Không cần đâu, em đang ở bệnh viện.

Do vừa nãy gặp phải một chuyện....
Khi nghe Chi Nguyệt nói tới đó, anh không cần biết chuyện gì đã vội buông.
- Em ngồi yên đó, đợi anh.
Mặc cho Chi Nguyệt định nói gì đó thêm thì bên kia Vĩ Quân đã tắt máy, cô đành buông điện thoại xuống ngồi chờ Vĩ Quân tới.

Chẳng biết người đàn ông hấp tấp đã lái xe bao nhiêu kilômét trên giờ mà Chi Nguyệt chỉ vừa nghịch tay vào điện thoại mấy chốc đã thấy bóng dáng người đàn ông với mùi hương quen thuộc sảy chân tới.


- Chi Nguyệt, em làm sao, em bị thương chỗ nào, có đau lắm không?
Miệng thì hỏi tay thì kiểm tra tìm kiếm vết thương trên người cô, Chi Nguyệt thấy người đàn ông có vẻ đang lo lắng cuống cuồng lên thì nói.

- Vĩ Quân, em không bị thương, là người khác bị thương.
Đúng lúc này cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, người phụ nữ trung niên bước ra cùng với bác sĩ Triệu.

Chi Nguyệt liền đứng dậy bước tới hai người.

- Bác sĩ, dì ấy không sao chứ?
- Cô không cần quá lo lắng, chỉ là vết thương ở phần mềm thôi, may là không tổn hại đến xương bên trong.

Chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi đúng giờ một tuần sẽ khỏi.
Chi Nguyệt yên tâm mỉm cười cảm ơn bác sĩ Triệu, ông còn việc khác phải làm bác sĩ Triệu chào hai người rồi đi trước.

Người phụ nữ trung niên nhìn cô gái trẻ đã cứu mình, điềm đạm nói.
- Cảm ơn cô đã giúp tôi.
Chi Nguyệt mỉm cười không có gì đáp lại, vừa lúc Vĩ Quân bước tới.

Người phụ nữ trung niên lẫn Phương Vĩ Quân không khỏi bất ngờ, bởi vì người phụ nữ Chi Nguyệt đã giúp chính là Phương phu nhân mẹ của anh.

Bắt thấy vẻ mặt hai người có chút thay đổi sựng sờ, Chi Nguyệt chú ý hỏi.

- Hai người quen biết nhau sao?
Vĩ Quân im lặng không đáp bởi anh trông chờ câu trả lời từ miệng của bà hơn, mãi một lúc bà Phương mới đáp lên.
- Có một chút, cậu ấy là đối tác của tôi.

Nghe xong anh lại thếch cười một cách tẻ nhạt.

Bà cũng không quên đưa ánh mắt quan sát, có lẽ cũng nhận định được mối quan hệ của hai người là gì.

Vĩ Quân không muốn nén lại lâu, tuy rằng bản thân anh có chút quan tâm tới vết thương của bà.

- Xin phép bà, chúng tôi đi trước.
Dứt lời Vĩ Quân đã nắm lấy tay Chi Nguyệt rời đi, không kịp cho cô nói lời tạm biệt nào với bà.


Bà Phương lặng lẽ đứng nhìn hai dáng người kia một lúc, rồi đến quầy lễ tân bệnh viện nhờ điện thoại gọi cho trợ lý của mình.
Trên đường về nhà, Chi Nguyệt không thấy anh nói gì thêm chỉ tập trung vào việc lái xe.

Cô không biết Vĩ Quân đang nghĩ gì, mà ánh mắt bỗng dưng trở nên thâm trầm lắm!
Chẳng lẽ vì chuyện của mình đã làm phiền tới thời gian bận rộn của Vĩ Quân, Chi Nguyệt ngồi im lặng suy nghĩ linh tinh rất nhiều cuối cùng mới lên tiếng hỏi anh.
- Vĩ Quân, có phải anh thấy không vui vì chuyện của em không?
Vĩ Quân không nói mà lái một mạch tới thẳng một nơi, khi chiếc xe dừng lại Vĩ Quân mở cửa bước ra.

Phía trước là một bãi biển rộng, lồ ng lộng gió, Chi Nguyệt cũng tự mở cửa xe bước xuống chậm rãi theo chân anh ra phía trước.

Người đàn ông tay đúc túi quần, với dáng vẻ tư mặc nhìn về phía chân trời biển xa xa đó.

Mãi một lúc tâm trạng dần ổn lại, Vĩ Quân mới quay mặt sang Chi Nguyệt nhẹ nhàng nói.
- Em có biết người phụ nữ ở bệnh viện là ai không?
Chi Nguyệt vẫn im lặng chăm chú nghe anh nói thêm, anh vừa nói vừa gượng cười một chút.
- Bà ấy là Phương phu nhân.

- Là mẹ của anh? Chi Nguyệt nghe đến bất ngờ vô cùng.

Vĩ Quân gật nhẹ một cái, lúc này Chi Nguyệt đã hiểu vì sao anh biến sắc khi gặp phải người phụ nữ đó.

Chi Nguyệt có thể nhìn ra Vĩ Quân đang cố tỏ ra mình ổn nhưng bản thân anh không hề ổn, nên vội vàng bỏ đi tránh để bà nhìn thấy sự mềm yếu của mình.

Có lắm lúc Vĩ Quân cũng giống như một đứa trẻ, suy nghĩ rất cạn cuối cùng tự bài xích con người mình.

Vốn cô nghĩ mình mất đi người mẹ là nỗi đau của sự tuột cùng nhưng không phải, có những nỗi đau tuột cùng hơn là đứng đối mặt với người sinh ra mình nhưng lại không thể gọi lên một tiếng mẹ, chỉ đối đãi nhau ở mức độ hợp tác, xa lạ và còn oán hận nhau.

Thật là một sự dày vò cảm xúc!
Lòng Chi Nguyệt tràn đầy thương xót cho người đàn ông luôn sống với cái vỏ bọc bên ngoài lạnh lùng này, cô nhón gót lên quàng đôi tay qua cổ Vĩ Quân, thỏ thẻ giọng nói.
- Ở cạnh em anh không cần phải nén lòng, nếu như có khóc đi chăng nữa, anh vẫn mãi là Phương Vĩ Quân oai phong nhất trong lòng của em.


Vĩ Quân cúi thấp xuống một chút tựa cằm xuống vai cô thổn thức, trong đáy mắt đỏ rực dâng lên thứ gì đó lóng lánh trong suốt mà anh đã cố kìm nén nó với ngần ấy năm qua.
Bàn tay cô nhè nhẹ vỗ tấm lưng anh, thiết tha xoa dịu.

Người đàn ông nào dù mạnh mẽ bao nhiêu cũng cần có một bờ vai khi họ đau đớn nhất.

Vì chuyện của Vĩ Quân nên ngày hôm đó Chi Nguyệt không về Lăng gia nữa, vả lại trong lúc cuống cuồng tay chân chạy đi giúp đỡ người khác cô đã quẳng luôn túi đồ xuống đất, cũng chẳng còn sử dụng được nữa.

Hai ngày hôm sau, Chi Nguyệt mới đi siêu thị mua lại cái khác về nấu một nồi canh súp thật ngon, cô chia ra làm ba phần.

Một phần cô để dành lại cho Vĩ Quân, hai phần kia cô đóng hộp mang đi.

Ngày trước Chi Nguyệt có tìm kiếm một chút thông tin về chỗ ở của bà Phương sau khi trở về thành phố Tô Thành, nên cô định sau khi tới Lăng gia thăm ba xong cô sẽ tới đó một chuyến.

Chuyến xe bus chạy từ Tây Sơn tới Bắc Lộ, tầm khoảng hai mươi phút thì đến nơi.

Chi Nguyệt ngước nhìn lên tầng chung cư cao ngất ngưởng mà choáng, thở một hơi Chi Nguyệt cầm hộp canh súp đi vào.

Theo địa chỉ cô đã tốn công sức tìm kiếm được trên các trang báo lớn có nhắc đến, Chi Nguyệt vào thang máy lên tới tầng 10 khi cánh cửa thang máy bật ra Chi Nguyệt nhìn đông ngó tây một lượt rồi rẽ lối trái.

Đi thêm một đoạn nữa, nhìn số phòng trên cánh cửa thì đã đúng.
Cô đứng có chút hồi hộp, hít một hơi lấy nghị lực bấm chuông.

Inh ỏi lên mấy lần chuông, mới có người ra mở cửa.

Người phụ nữ đứng trước mặt cô không phải là bà Phương, Chi Nguyệt có chút thất vọng nhưng vẫn hy vọng.
- Xin hỏi, đây có phải là phòng của bà Phương ở hay không?
Người phụ nữ bên trong đứng suy nghĩ gì đó một lúc mới sực nhớ trả lời.

- À...à đúng rồi, cô là.....
Chi Nguyệt vui mừng liền nở nụ cười tươi rói.
- Dạ, tên tôi là Lăng Chi Nguyệt.

Vậy chị có thể cho tôi gặp bà Phương một chút không?
- Xin lỗi cô, bà ấy hiện không có nhà chắc tầm giờ chiều bà ấy mới trở về.

Người phụ nữ vẻ hơi ngại nói, Chi Nguyệt lộ rõ chữ "tiếc" trên khuôn mặt, nhưng vẫn xin chị ấy ngồi lại đây đợi bà Phương về.

Chị ta đồng ý nhưng không dám tự tiện cho người lạ vào nhà đành để Chi Nguyệt ngồi bên ngoài cửa.


Từ buổi dần trưa đến khi bầu trời ngã ánh vàng khi hoàng hôn hé cũng sắp lặn đi, Chi Nguyệt đợi bà Phương rất lâu đến khi trời tối.

Bên trong chị giúp việc mở cửa ra nhìn thấy Chi Nguyệt vẫn còn ở đó thì nói.
- Chắc là tối nay bà ấy có công việc nên về hơi muộn, e là cô sẽ không chờ nổi.

Nếu như cần thiết ngày mai cô hãy tới đây.
Nhìn xuống hộp canh súp mình cất công hầm, việc quan trọng hơn cô muốn làm là giúp Vĩ Quân làm lành được với mẹ Chi Nguyệt lại có thêm lòng kiên nhẫn.

- Không sao tôi đợi được.

Cho tới 9giờ tối, cô gái ngồi ngoài dãy hành lang chung cư trên tay còn cầm hộp súp đang xuýt xoa giữ nhiệt, thì có một dáng người phụ nữ đang đi tới.

Âm thanh "cọc..cạch" của chân guốc va xuống sàn gạch càng một lúc rõ ràng.

Đến khi ánh mắt bà Phương nhìn xuống cô gái thân thể đang bị nhiệt độ dày vò lạnh cóng, Chi Nguyệt mới nhanh chóng đứng dậy cúi đầu chào một tiếng.

Dường như bà Phương cũng đoán được việc Chi Nguyệt chạy tới đây tìm bà, mặc dù không muốn người khác xen vào chuyện riêng tư của mình quá nhiều, nhưng cô gái này bà không thấy đến mức đáng ghét.

Suy nghĩ lúc lâu bà Phương cất giọng.

- Vào đây.

Đôi mắt cô tít lên một đường cong, vui mừng cùng bà Phương vào nhà.

Giờ phút này canh súp cũng đã nguội lạnh, Chi Nguyệt mạo muội lên tiếng hỏi.
- Dì ơi, có thể cho con dùng bếp một chút được không?
Bà Phương ngoảnh đầu nhìn cô vẻ mặt ngờ ngẩn nghiêm túc nhưng sau đó cũng gật đầu.

Về đến nhà bà Phương vào phòng tắm, Chi Nguyệt bên ngoài hâm lại canh súp mùi thơm lan tỏa khắp căn nhà, khiến chị giúp việc cũng phải chú ý tìm tới.

Trước nay tính khí Chi Nguyệt ôn hòa, đơn thuần nên chị giúp việc dễ dàng bắt chuyện gần gũi cô nhanh chóng, chị còn tấm tắc ngợi khen tài nghệ nấu nướng của Chi Nguyệt giỏi hơn cả chị.

Một lúc sau bà Phương tắm xong bước ra trên người mặc bộ quần áo đơn giản ở nhà, bà cũng ngửi thấy được mùi vị nào đó rất thơm.

Chi Nguyệt hâm canh súp xong múc ra chén mang ra ngoài bàn, lịch sự mời bà đến dùng thử.

Lúc nào bà Phương cũng nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, nhìn sơ thì có vẻ khó gần nhưng Chi Nguyệt không lo ngại điều này..