Sau khi ăn xong Vĩ Quân gọi điện cho Hải Đồng không phải tới chung cư rước, anh sẽ tự mình lái xe đến Phương Duệ.

Trên đường đi, Vĩ Quân đưa Chi Nguyệt về Lăng gia trước, khi gần tới Lăng gia Chi Nguyệt hiểu tâm lý anh tự trọng sẽ không muốn gặp người nhà cô nên Chi Nguyệt bảo anh dừng xe lại đó cô một mình về nhà đồng thời cũng tránh được rắc rối.

Nhưng có lẽ Chi Nguyệt đã nghĩ quá nhiều, vốn dĩ lòng Vĩ Quân đã dần tháo bỏ hết những bài xích với Lăng gia rồi, thậm chí anh còn muốn đường đường chính chính đưa cô về nhà nữa kìa.

Nhưng Vĩ Quân tôn trọng suy nghĩ của cô, cho cô thời gian tiếp nhận từ từ với chuyện này, càng không muốn làm khó với người anh thương.

Dừng xe bên đường, Chi Nguyệt quay người định bước xuống thì bàn tay anh vội níu lại.
- Chi Nguyệt, chờ đã.
Cô dừng người lại nhìn anh với ánh mắt lắng nghe, Vĩ Quân liền đưa cho cô chiếc thẻ đen quyền lực không phải ai muốn là được sở hữu nó.

Nhìn thấy chiếc thẻ, đôi mắt Chi Nguyệt chợt sững sờ nhìn anh vài giây bấn động.

Có lẽ vì quá ngạc nhiên, quá bất ngờ cũng khó tin được, vì anh dành trọn tin tưởng đưa nó cho cô giữ.

Miệng cô cũng mấp máy mãi mới thành câu.

- Cái..cái..này là...........?
- Em giữ trong người đi, cần gì thích gì cứ dùng nó, không cần phải xem xét mặc giá, chỉ cần em cảm thấy thoải mái thích là được.
Cô làm sao dám nhận thành ý quá sức to lớn này của anh, Chi Nguyệt buông giọng từ chối nhưng lời tới cửa miệng đã bị ngón tay anh chặn lại.

Cô thoạt im lặng, Vĩ Quân thu ngón tay về đặt lên môi anh "suỵt" một tiếng nhỏ, biểu ý cô đừng nói gì nữa anh đã quyết.

Chi Nguyệt đành miễn cưỡng mình cầm chiếc thẻ anh đưa nhưng nơi đáy lòng cô dâng trào rung cảm, đôi mắt cũng muốn rưng rức nước bên trong rồi.

Không để Chi Nguyệt tiêu tốn thêm nước mắt, không muốn nhìn thấy ánh mắt này nhỏ lệ buồn bã lần nào nữa, Vĩ Quân đưa tay ra đỡ hai bên mặt cô hôn nhẹ lên trán.
- Đừng để bản thân mình cảm động với anh như thế, vì sau này anh sẽ mang đến cho em còn nhiều hơn thế nữa, chắc là em chẳng đủ nước mắt để khóc rung động nữa đâu.

Trong lòng đang rưng rức cảm xúc, lời anh nói ra thật sự buồn cười làm Chi Nguyệt không nhịn được, có cần tự mãn như vậy không?
Vĩ Quân xoa xoa tóc cô rồi nói.
- Được rồi, em đi đi, có chuyện gì thì lập tức gọi cho anh đấy, hiểu chưa?
Chi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu nghe lời anh căn dặn, cô mở cửa xe bước xuống rồi vẫy tay tạm biệt anh.


Vĩ Quân cũng không nén lại lâu, bye bye Chi Nguyệt xong đã vội lái xe đi ngay.
Nhìn chiếc xe Vĩ Quân khuất dần trong tầm mắt, Chi Nguyệt mới đi bộ về nhà.

Chỉ năm phút là tới nơi, nhưng tới cổng Chi Nguyệt gặp Thẩm Thiên ở đó.

Cô bất ngờ, Thẩm Thiên đáp lại sự bất ngờ của cô bằng một nụ cười ôn nhu.

Hai người cùng đi vào trong nhà, tới phòng khách bà Lâm đã trông thấy hai người.

Bà thốt lên vui mừng mang theo nụ cười hiền hòa lộ ra nhiều nếp nhăn của tuổi già.
- Nguyệt tiểu thư, cô đã về rồi! Vị đây là bác sĩ Thẩm, có phải không?
Anh gật đầu mỉm cười đáp lại bà lịch sự, Chi Nguyệt mời anh ngồi xuống sofa, thấy vậy bà Lâm chạy thẳng lên phòng để gọi ông bà Lăng xuống.

Một lúc sau, ông bà Lăng đi xuống nhìn thấy Thẩm Thiên liền bước tới chào hỏi lịch sự.

- Bác sĩ Thẩm, chào cậu.

- Chủ tịch Lăng, phu nhân, chào bà.

- "Chào cậu".

Dứt câu chào, cặp mắt hóc búa của bà đã liếc nhanh qua Chi Nguyệt tráo trưng lên vẻ chẳng muốn hoan nghênh bộ mặt cô.

Nhưng trước mặt ông Lăng và cả Thẩm Thiên, bà nhẫn nhịn lại sự căm ghét của mình đối với cô.

Mọi người ngồi xuống nói chuyện, Chi Nguyệt rót trà mời Thẩm Thiên, và ba mẹ cô.

Vừa ngồi xuống sofa nói chuyện chưa lâu, Thẩm Thiên đã đi thẳng vào vấn đề, rất muốn ông hợp tác cùng nhau làm dự án trà lần này.

Khi nghe tới trà trong đôi mắt ông thoáng lên một nỗi buồn nặng trĩu, bà Lăng không hỏi cũng thừa hiểu ra vấn đề của ông.

Còn chẳng phải vì cuộc tình lăng nhăng bên ngoài với ả Tố Phạn nên mới có đứa con ngoài giá thú này sao?
Trước mặt bà Lăng ông vô vàn áy náy nên lòng chẳng muốn nhận lời, nhưng cũng thấy khó xử khi mở miệng từ chối lời mời hợp tác của Thẩm Thiên đưa ra.

Trước đây ở thôn Hiến Châu, Chi Nguyệt cũng biết một chút về nó đúng là loại trà này nếu như thị trường bỏ qua thì quả là đáng tiếc.


Vả lại người dân ở đó chủ yếu làm công việc trồng hoa cúc làm trà là chính, họ rất muốn trà hoa cúc họ làm ra sẽ có được lượng tiêu thụ ổn định và bảo quản an toàn bởi vì làm ra được một thực phẩm trà ngon như vậy không phải dễ dàng, bỏ rất nhiều công sức cực lực tâm huyết vào nó rất nhiều.
Mặc dù Chi Nguyệt không biết gì về thị trường làm ăn bên ngoài, nhưng theo cô đây là một dự án tốt cho cả hai bên.

Nhìn thấy ông dần dừ suy nghĩ rất lâu, Chi Nguyệt mới vội góp vào.
- Trước đây con có hiểu biết một chút về loại trà hoa cúc này, quả thực nó rất đặc biệt.

Con nghĩ khi đưa ra bên ngoài thị trường chắc chắn sẽ nhận được nhiều mong đợi.

Đúng là bà không muốn nhắc đến hay muốn Lăng gia này có bất cứ liên hệ gì về trà gì đó nữa, nhưng đây là một dự án khởi đầu có thể cho Lăng gia dựt dậy kinh tế lấy lại thị phần đã mất.

Suy đi tính lại trong bụng cuối cùng bà ép lòng lên tiếng.
- Chi Nguyệt nói phải, ông nên xem lại, chẳng phải trước đây mảng trà này ông làm rất tốt hay sao?
Ông Lăng nhìn qua bà vợ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, chẳng lẽ bà đã thông hiểu không còn đặt nặng bao nỗi oán trách về chuyện ngày xưa nữa.

Ông áy náy với bà vợ càng cảm thấy có lỗi với Tố Phạn với đứa con gái Chi Nguyệt này nhiều hơn, bởi vì ông chưa làm tròn trách nhiệm đối với hai người.

Bà Lăng đã lên tiếng mở lòng không còn mang lòng oán trách nữa, ông dường như vừa trút bỏ xuống một gánh nặng mà suốt bao nhiêu năm qua nó vẫn khiến ông day dứt.

Thở dài một hơi, ông Lăng nói.
- Được! Tôi đồng ý cùng cậu hợp tác, cùng nhau làm dự án này.

Thẩm Thiên cười vui mừng.
- Vậy tốt quá rồi, có chủ tịch Lăng đây góp một tay chắc rằng trà hoa cúc này sẽ còn thành công vươn xa hơn nhiều nữa.

Ông Lăng giữ Thẩm Thiên ở lại dùng cơm nhưng anh có cuộc gọi tới từ bệnh viện nên anh từ chối lần này, dịp khác anh sẽ mời cả nhà một bữa.

Thấy vậy, ông Lăng cũng không cố giữ anh ở lại nữa, chào tạm biệt rồi tiễn cậu ra cổng.

Sau khi Thẩm Thiên đi, ông bà Lăng về phòng nghỉ ngơi còn Chi Nguyệt ở lại phụ giúp bà Lâm chuẩn bị bữa tối.

Đang rửa chén, Chi Nguyệt vội nhớ ra một chuyện lau vội bàn tay ướt vào trong tạp dề rồi đi tới ghế sofa phòng khách mở khóa túi xách lấy một ít tiền đi tới chỗ bà Lâm.
- Dì Lâm, dì cầm lấy số tiền này giúp con nhé!
- Ủa, sao nhiều vậy cô?

Chi Nguyệt nhìn bà với ánh mắt rất biết ơn tấm lòng của bà trong thời gian Lăng gia gặp khốn đốn.

- Tiền lương của dì và cả tiền sinh hoạt gia đình, số này chẳng thấm vào đâu với những gì dì đã bỏ ra với Lăng gia đâu ạ.

Trong lúc dằn cưa qua lại số tiền trên tay, Lăng Chi Ninh từ cửa đi vào thoáng nhìn thấy Chi Nguyệt đưa tiền cho bà Lâm.

Trông thấy Chi Ninh, Chi Nguyệt sợ gây nhiều chuyện rắc rối hiểu lầm cho bà nên cô giục gấp bà Lâm hãy cất tiền vào trong.

Lúc này bà Lâm không có dịp từ chối nữa, đành nhận.

Nhưng Lăng Chi Ninh đứng từ xa đã nhìn thấy tất, cô chỉ thắc mắc tại sao Lăng Chi Nguyệt làm gì có tiền để đưa cho bà Lâm.
"Trừ phi nó quản chuyện học đi làm".
Lăng Chi Ninh liếc mắt xuống ghế sofa, vô tình túi xách Chi Nguyệt mở ra quên khóa lại hớ hênh ra đấy.

Lăng Chi Ninh lập tức nổi máu tò mò ngồi xuống vạch toẹt túi xách Chi Nguyệt ra xem.

Chiếc thẻ đen tức khắc tỏa sáng trong mắt Chi Ninh, như kẻ nghèo nàn mà nhìn thấy được viên kim cương vậy.

Tay cô lập tức lấy chiếc thẻ đen ra khỏi túi xách, cầm nó trên tay Chi Ninh vừa bất ngờ kinh ngạc vừa nghi vấn hé ra mặt.

"Tại sao con nhỏ này có chiếc thẻ quyền lực này, ai đưa cho nó hay nó đã ăn cắp của ai?"
Ngồi suy diễn thắc mắc, nhưng Lăng Chi Ninh không quên tỏ lòng ganh tị Chi Nguyệt.

"Một đứa bần hèn như nó cũng có được chiếc thẻ này nữa sao, nằm mơ đi.
Thế là Lăng Chi Ninh âm thầm lấy nó hưởng thụ cho riêng mình mà không được sự cho phép của Chi Nguyệt, đây mới đúng là đi chôm chỉa của người khác, mới đúng là bần hèn!
Lấy được chiếc thẻ quyền lực kia khỏi ăn cơm Lăng Chi Ninh cũng no đầy bụng, nên cô ở trong phòng thong dong ngủ một giấc ngon, sau đó đi ăn một bữa ngon lành, mua sắm để bù đắp những ngày vất vả chuyện tiền nong.

Chi Nguyệt ở lại ăn bữa tối xong mới tạm biệt ba mẹ cô trở về chung cư Phúc Hoa.

Trên đường đi về, tới trạm xe bus trông lúc ngồi đợi xe tới thì cô mắc phải cơn mưa phùn, may là chiếc xe bus vừa tới.

Chi Nguyệt vội vã chạy lên xe bus nhưng trông lúc chạy tay cô sơ ý làm rớt chiếc túi xách xuống đất, bên trên xe bus là giọng của lơ xe giục cô inh ỏi, Chi Nguyệt gấp gáp nhặt túi xách lên rồi chạy vào trong xe.
Lên xe bus người cô đã ướt một chút rồi, cơn mưa bên ngoài cũng dần nặng hạt.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, hơn 7giờ rưỡi rồi, Chi Nguyệt mới mở túi xách lấy điện thoại định gọi cho Vĩ Quân báo với anh một tiếng.

Nhưng tìm hoài không thấy điện thoại đâu, lúc này cô mới nhớ sực ra đã bỏ quên điện thoại ở nhà.

Sao lại hậu đậu thế không biết!
Chi Nguyệt thở dài một hơi, phía trước hàng ghế cô ngồi giọng người con trai nói với cô bạn gái.

- Em ngốc, thoải mái mà dùng thẻ của anh đi.

Cô bất giác mỉm cười vì vội vã nhớ đến giọng của Phương Vĩ Quân cũng nói câu ngọt ngào như vậy.

Cô lại muốn lấy chiếc thẻ ra xem vương vấn một điều hạnh phúc lớn lao.

Mở túi xách ra, chiếc thẻ như mọc cánh bay mất, gương mặt cô thoáng chốc biến sắc xám tro.

Tay chân cuống quít lên trút hết những thứ trong túi xách ra ghế tìm, nhưng chiếc thẻ thì không thấy đâu.
Chi Nguyệt hoang mang tột độ, cô nào nghĩ tới Lăng Chi Ninh đã ra tay chôm nó đi rồi.

Chỉ nghĩ lúc lên xe cô làm rớt túi xách xuống đất, rất có thể chiếc thẻ cũng rơi ra ngoài.

Không nghĩ nhiều, Chi Nguyệt xin bác tài dừng lại cô muốn xuống xe.

Mặc dù là không ngay trạm nhưng Chi Nguyệt lôi thôi miệng mồm nài nỉ ông quá, miễn cưỡng ông phải dừng lại cho Chi Nguyệt xuống.

Bên ngoài trời đang đổ mưa to, Chi Nguyệt mặc kệ cơn mưa vắt chân lên mà chạy về trạm trước.

Đoạn đường đi cũng đã khá xa, có xa cách mấy có ướt ra sao cũng không quan trọng bằng chiếc thẻ đó của Phương Vĩ Quân.

Chi Nguyệt chạy bộ trong mưa tới trạm đó, sau nửa tiếng thì Chi Nguyệt cũng tới nơi.

Cô bỏ mặc bản thân cho hạt mưa hành hạ đến rát cả da thịt, ướt như chuột nhũng cũng không màng, miệt mài tìm kiếm chiếc thẻ.

Nếu như tối hôm nay cô không tìm gặp chiếc thẻ chắc là cô chẳng còn mặt mũi nào dám đối mặt với Vĩ Quân.

Chi Nguyệt cố gắng tìm kiếm suốt hai tiếng đồng hồ, bàn tay teo tóp lại còn rớm đỏ vì chà xát xuống mặt đường.

Chi Nguyệt vừa tìm vừa khóc trong mưa, mà cũng chẳng có ai biết cô bất lực cạn kiệt nước mắt tới nhường nào.
Chỉ thấy thân hình nhỏ bé mỏng manh bị cơn mưa vùi dập rất thảm thương!
•••
Lúc này ở Phương Duệ, Phương Vĩ Quân kết thúc cuộc họp bước ra, Hải Đồng đi bên cạnh vừa đi vừa thông báo những lịch hẹn gặp đối tác.

Vĩ Quân vẫn chú ý nghe Hải Đồng nói đồng thời cũng lấy điện thoại ra gọi cho Chi Nguyệt.
Mỗi lần gọi đều là đổ chuông nhưng cô không bắt máy, sau đó cuộc gọi chuyển vào hộp thư thoại.
Buông điện thoại xuống, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, nóng lòng muốn chết đi được.
"Tại sao không bắt máy?"
Bước vào phòng làm việc, Hải Đồng nhắc anh cuộc hẹn với ông Hàn lúc 9giờ rưỡi tối nay, anh gật đầu rồi ngồi vào ghế..