Một đêm mưa hè xối xả, Ngọc gặp Thuỵ Nhiên ngồi co ro trên cái sô pha ở phía góc phòng.

Ấn tượng đầu tiên của cô về chị ta không có gì nhiều, chỉ thấy đây là một kẻ đáng thương.

Trông chị ta như một con mèo lạc mẹ, bơ vơ không biết đi đâu để trú ngụ.

Nhưng qua những lần tiếp xúc tiếp theo thì Ngọc thấy, chị ta cũng chẳng đáng thương lắm.

Vì chị ta có nhiều tiền đến mức có thể trả tiền rượu cho đám bạn vô công dồi nghề hết đêm này đến đêm khác mà chẳng bận tâm con số đó là bao nhiêu.

Phải, chị ta là một người con gái ngoài giàu ra thì chẳng có gì! Không ý chí, không mục tiêu, không mơ ước.

Ngọc cũng biết cái tên quê mùa mà Thuỵ Nhiên đặt cho hội nhóm của chị ta là Lưu Lạc Hội.

Một nhóm người tối ngày chè chén, chán đời và coi thường tất cả những ai không có tiền.

Nhưng Ngọc muốn một cuộc sống như vậy.

Cô mong cầu chết đi được một cuộc sống hào nhoáng, không cần phải lo nghĩ gì về tiền học, tiền ăn, hay đủ các loại tiền khác.

Cô ước có một cuộc sống được làm mọi điều điên rồ mà chẳng sợ ai ngăn cản, hay lấy đó làm cớ mà đánh đập.

Cô cũng khao khát có một người đàn ông luôn đón đưa chẳng kể hoàn cảnh nào như thế.

Đôi khi Ngọc vẫn không hiểu tại sao lại có những mảnh đời khác biệt nhau đến vậy.

Chị ta sinh ra đã có tất cả mọi thứ mà cô nghĩ cô phải phấn đấu cả đời mới có được.

Chị ta không cần thông minh, không cần cam chịu, không phải học cách nhìn khuôn mặt người khác mà sống.


Ngọc căm ghét sự bất công ấy, nhưng ngoài căm ghét ra cô có thể làm được gì?
Nhìn xuống đống bầy nhầy từ cuộc thi mà Thuỵ Nhiên tổ chức, Ngọc lại cảm thấy phẫn nộ.

Đó là một cuộc thi ngu ngốc mang đậm sự sỉ nhục.

Năm mươi triệu để những người khác thoả mãn thói kiêu căng, tự phụ, luôn cho mình là kẻ thống trị của chị ta.

Khi nhìn người đàn ông thắng cuộc nhận được xấp tiền ấy, Ngọc đã muốn lao đến mà cướp lấy.

Mâu thuẫn trong cô nổi lên, rồi cô tự hỏi tại sao mình lại không tham gia cuộc thi này? Cuối cùng là phẫn nộ.
Ngọc đổ lỗi cho cuộc thi, cho sự điên rồ của Thuỵ Nhiên vì cô không muốn trách cứ sự hèn mọn của mình.
"Em đang tức giận sao hả Ngọc?" Q.

hỏi, ánh mắt anh ta như thể hiện rằng anh đã có sẵn câu trả lời.
Ngọc giãn cơ mặt, lắc đầu cười gượng: "Không ạ, giận gì cơ chứ!"
"Nếu không muốn dọn dẹp thì cứ để đó, anh sẽ dọn cho."
"Em dọn được." Ngọc tiếp tục công việc của mình.

Ngày mai cô có một buổi kiểm tra một tiết toán, giờ đã là một giờ đêm rồi, nhưng cô không thể bỏ đi được.

Nếu làm việc qua mười hai giờ thì sẽ được nhân đôi tiền lương.
Ngọc nghe thấy tiếng thở dài của Q.: "Em nên biết quý trọng thời gian và sức lực của bản thân.

Mau về đi."
Ngọc quay người nhìn Q., nhất thời không hiểu được ý tứ của anh ta.

Q.

hất mặt nói: "Lòng bàn tay em đang bị thương."
Theo phản xạ, Ngọc vội kéo tay áo xuống.

Cô luôn cố gắng che giấu những tổn thương xác thịt mà người khác gây ra cho mình.
Thấy dáng vẻ mất tự nhiên của Ngọc, Q.

nheo đôi mắt một mí lại và cười hoà nhã: "Về đi cô bé."
...
Ngọc rón rén mở cánh cổng đã han gỉ, nhưng càng cẩn thận thì nó càng phát ra tiếng cót két rợn người.

Con chó của mợ lại phát rồ lên, nó sủa inh ỏi rồi lồng lộn như muốn lao đi dù cổ đã bị xích chặt cứng.

Ngọc nhăn mày, đưa tay lên môi ra hiệu cho nó im họng.

Nhưng cô không làm được.

Ở nhà này đâu có ai muốn nghe cô, ngay cả con chó cũng vậy.

Nó ghét cô như thể cô là một con chó khác đến chiếm cứ lãnh thổ của nó.
"Mày đi đâu mà giờ này mới về?" Một tiếng nói lanh lảnh từ trong nhà phát ra.

Ngọc giật thột, bà ấy chờ cô đến tận giờ này đó ư?

"Dạ cháu đi học ở thư viện, ngày mai cháu có bài kiểm tra ạ."
Mợ của Ngọc là một người phụ nữ mảnh mai, có cặp mắt sắc như dao và một cái miệng nhỏ nhắn.

Mỗi lần nhìn bà, Ngọc đều có cảm giác bà giống như một con rắn đang chao liệng thân mình trước khi đưa ra đòn kết liễu đối phương.

"Chỉ để tốt nghiệp cấp ba thôi thì học làm gì? Mà thôi, mày học nhanh rồi đi làm trả nợ cho tao cũng đúng đấy." Bà Tuyết khinh khỉnh nói.

"Tao phải nuôi mày chừng ấy năm, tốn biết bao nhiêu là tiền của.
Cứ mỗi lần thấy Ngọc, bà Tuyết lại nhắc đến món nợ vô lý này.

"Dạ, cháu lên phòng ngủ đây, mợ ngủ ngon." Ngọc cúi đầu đáp, cô nhanh chân lách qua người mợ đang chắn ngang lối đi.

"Đứng lại đó." Bà Tuyết liếc cắp mắt sắc sau khi cảm thấy có điều bất ổn.

"Sao trên người mày có mùi thuốc lá?"
Ngọc nhắm chặt mắt, tự trách chính bản thân mình quá bất cẩn vì đã không thay lại áo.

Cũng tại cô nghĩ mợ Tuyết sẽ không bao giờ dậy vào giờ này.
Bà Tuyết lại gần Ngọc, ghé mặt tới để ngửi cho kỹ.

Tiếng khịt mũi như chó đánh hơi của bà khiến Ngọc co người vị sợ.

Rồi bà Tuyết khoanh tay lại, vênh mặt khẳng định: "Rõ ràng là mùi thuốc lá."
"Dạ..." Ngọc lắp bắp.
"Mày hút thuốc à?"
"Cháu..."
"Giỏi nhỉ? Tao mà nói chuyện này với cậu mày thì kiểu gì mày cũng no đòn."
Trước khi mất, mẹ Ngọc đã nhờ em trai của bà phải chăm sóc và nuôi dạy cô.

Tuy hiểu được suy nghĩ tốt đẹp của mẹ nhưng với Ngọc, đó là điều tồi tệ nhất mà mẹ đã làm cho cô.
"Cháu xin lỗi!" Thà nhận tội hút thuốc còn hơn là để mợ biết cô làm ở quán bar.
Bất ngờ, bà Tuyết vung tay lên tát Ngọc.

Cái tát khiến Ngọc chao đảo, phải chống tay vào tường để khỏi ngã.

Ngọc chính là cái gai trong mắt bà Tuyết, chỉ cần chớp nhẹ cũng khiến bà nhức nhối.


Ở nó lúc nào cũng hiện lên một sự cố chấp bất phục.

Hơn hết, nó giống như của nợ mà chị chồng để lại.

Bà phải nuôi nấng nó, lo cho nó bữa ăn, giấc ngủ mà chẳng được nhận lại một đồng một cắc nào.

Sao lại có sự vô lý như thế? Chỉ vì mẹ nó chết thôi sao? Mẹ bà cũng ra đi khi bà mới mười lăm tuổi, bà đâu được ai nuôi nấng?
Càng nghĩ đến tiền bà Tuyết lại càng tức giận.

Thật ra bà chẳng quan tâm Ngọc có hút thuốc hay không, bà chỉ tìm cớ để hành hạ nó thôi.

Nói trắng ra, bà không muốn thấy nó, không muốn nuôi nó nhưng vì chồng bà, bà chẳng thể nào gạt bỏ nó đi được.

Rút một cái roi mây được cắm trong một cái bình rỗng ở chân cầu thang, bà Tuyết quật mạnh vào chân của Ngọc.

Những tiếng vun vút của roi mây cứ thế vang lên giữa căn nhà không một mảnh ánh sáng.

Ngọc cắn môi chịu đựng.

Cô đã không còn khóc nổi trước những nỗi đau xác thịt này nữa.

Vì cái gì diễn ra quá nhiều lần, nó sẽ hình thành nên một thói quen và sự chai lì về mặt cảm xúc.
Mẹ ơi, con muốn thoát khỏi cuộc sống này.

Ngọc cắn chặt răng và thầm nghĩ.

Hy vọng ở đâu đó trong cõi vô minh, linh hồn mẹ sẽ nghe được mà toại thành cho cô..