01.

Ngày hôm ấy phát hiện ra bí mật của Tần Ngạn, vừa vặn là dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.

Hắn đi công tác đã được nửa tháng.

Sáng sớm tôi đã nhận được cuộc gọi của Tần Ngạn, nói rằng hắn đã xuống máy bay. Nhưng mãi đến sáu giờ chiều hắn mới trở về nhà với bó hoa hồng trắng lớn ở trên tay. Lúc ấy, tôi đang cuộn tròn trên sofa, mơ màng sắp ngủ. Bó hoa mang theo những giọt nước được đưa đến trước mặt, tôi mở mắt ra, liền đối diện với ánh mắt lo lắng của Tần Ngạn. Hắn nhìn thoáng qua bình thuốc trên sofa, mím môi:

“Không phải bác sĩ đã nói, gần đây trạng thái của em đã chuyển biến tốt đẹp nên có thể ngưng dùng thuốc hay sao?”

“... Hôm nay mới uống.”

Tác dụng của thuốc mang đến giấc ngủ sâu, khiến tư duy của tôi có chút trì trệ.

Sau khi lấy lại tinh thần, tôi thấp giọng hỏi:

“Không phải buổi sáng đã xuống máy bay rồi sao, sao bây giờ mới trở về nhà?”

Động tác của Tần Ngạn chợt dừng, hắn né tránh ánh mắt của tôi, quay đầu thu dọn bình thuốc trên bàn trà.

“Công ty có chút việc, anh tới đưa một văn kiện khẩn cấp, lại bị bọn họ giữ lại họp.”

Hắn cầm bó hoa từ ngực đưa qua, cười đến ánh mắt đều cong lên,

“Này, để bồi tội, anh đã đặc biệt mua bó hoa này cho em.”

“Anh đi tắm rửa trước, chút nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, anh còn mua cả vé xem phim nữa.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Tôi buông bó hoa xuống, đứng dậy đi qua, muốn giúp Tần Ngạn bỏ quần áo bẩn vào trong máy giặt. Mới vừa cầm áo sơ mi lên thì một chiếc nhẫn rơi xuống. Chiếc nhẫn bạch kim được khảm nửa vòng những viên kim cương nhỏ. Kiểu dáng giống hệt với chiếc nhẫn tôi đang đeo ở ngón áp út. Ánh đèn chiếu rọi, vừa hay có thể thấy rõ những chữ viết tắt bên trong của chiếc nhẫn. Trong nháy mắt, máu toàn thân dường như đông cứng lại.

Chiếc nhẫn cưới của Tần Ngạn có khắc tên, nhưng không phải tên tôi, mà là SZY. Tống Chân Vũ.

Cái tên này, tôi đã từng nghe qua.

02.

Hơn nửa tháng trước, vào mấy ngày trước khi​​ Tần Ngạn đi công tác, bệnh viện có gọi điện thoại tới, bảo tôi tới tái khám khi có thời gian rảnh. Mặc dù Tần Ngạn bận đi công tác lại bề bộn công việc, hắn vẫn xin nghỉ để đi cùng tôi.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói cảm xúc của tôi đang ở mức ổn định, có thể thử giảm bớt lượng dùng thuốc, thậm chí là ngừng thuốc. Bác sĩ còn nói, một mối quan hệ thân mật lành mạnh và ổn định quả thực có trợ giúp rất lớn đối với việc hồi phục bệnh tình của tôi.

Trên đường trở về nhà, Tần Ngạn vừa lái xe, vừa tươi cười nói rằng hắn chính là thuốc đặc trị của tôi. Đến đây, mọi thứ thết thảy đều bình thường.

Trên đường đi ngang qua một tiệm bánh ngọt mà tôi thích, Tần Ngạn dừng xe ở ven đường, đi tới xếp hàng giúp tôi mua bánh tart trứng, vô tình để quên điện thoại ở trên xe.

Màn hình sáng lên, tin nhắn kia cứ như vậy đập vào mắt:

"Tần tiên sinh, hoa hồng trắng không đủ, bó hoa kia của Tống tiểu thư có thể trộn lẫn một ít hoa hồng cam cùng hoa hồng sâm panh không?"

"......"

Tôi ngơ ngác ngồi bất động, cho tới khi Tần Ngạn trở lại cầm điện thoại lên.

"May mà anh nhớ ra, bằng không cũng không biết trả tiền bằng cách nào."

Biểu cảm bất đắc dĩ không lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Nhưng sau khi về đến nhà không lâu, tôi liền nhận được một bó hoa hồng trắng rất lớn. Tần Ngạn nói, chính là để chúc mừng cho chứng rối loạn lưỡng cực của tôi đang có dấu hiệu hồi phục tốt.

Như vậy mọi thứ đều đã rõ ràng.

Hắn đặt hai bó hoa hồng trắng giống nhau như đúc, một bó cho tôi, một bó cho Tống Chân Vũ.

Mà Tống Chân Vũ là ai?

03.

Tôi nhìn điện thoại của Tần Ngạn, hắn đã ghi dấu vân tay của tôi từ lâu, bởi lẽ hắn nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ đụng đến. Xem ra, hắn cũng giống như tôi, dành cho đối phương sự tín nhiệm hoàn toàn. Vậy nên, hắn không thèm che giấu hành vi của mình, đến lịch sử trò chuyện cũng lười xoá.

Tống Chân Vũ là thực tập sinh trong công ty của bọn họ. Tần Ngạn quen biết cô ta vào một năm trước. Bởi vì hắn là người tuyển cô ta vào. Cô ta giống như một chú chim nhỏ suốt ngày hót líu lo, có vấn đề gì cũng đều chạy đến hỏi Tần Ngạn với ngữ khí nhẹ nhàng lại hoạt bát. Một cô gái tràn đầy năng lượng tuổi đôi mươi.

"Tần tổ trưởng, hôm nay có thể chỉ dạy em không?"

"Tần tổ trưởng, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé, em có một vài vấn đề liên quan đến hạng mục cần anh chỉ dạy."

Sau đó dần biến thành:

"Tần Ngạn Tần Ngạn, đêm nay cùng đi hóng gió được không?"

"Bộ phim "Muốn gặp anh" được khởi chiếu rồi, anh hiểu ý của em mà phải không?"

Một năm này, Tần Ngạn mua cho tôi những món đồ khác nhau. Từ đồ có giá trị lớn nhất như máy tính, hay vật nhỏ như lá bùa bình an. Tôi có cái gì, Tống Chân Vũ cũng đều sẽ có một phần tương tự như thế. Bao gồm cả chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

Có một lần bọn họ cãi nhau. Tống Chân Vũ khóc lóc yêu cầu Tần Ngạn:

"Anh nhất định phải tìm một cái giống hệt cho em, em muốn mặt trên có khắc tên của hai chúng ta, bằng không em sẽ cảm thấy mình giống người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác."

"Anh đối với chị ta chỉ là trách nhiệm trong hôn nhân, chúng ta mới là tình yêu đích thực."

Tôi nhìn thời gian trong lịch sử trò chuyện, là hai tháng trước.

Vào một ngày mưa không ngớt, Tần Ngạn về đến nhà thì trời đã về khuya. Cả người đều bị mưa xối ướt đẫm, gương mặt lộ ra vẻ tiều tụy mỏi mệt. Trong lúc tôi loay hoay với bảng vẽ, hắn vừa vào cửa liền đi tới ôm lấy tôi, hôn lên môi tôi rồi nói:

"Tĩnh Tĩnh, anh yêu em."

Khi đó tôi vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng hiện tại đã rõ ràng. Hoá ra, hắn lái xe hết nửa thành phố dưới cơn mưa xối cả, ghé thăm hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Cuối cùng, tại một cửa tiệm ở khu vực hẻo lánh, hắn cũng tìm được chiếc nhẫn có kiểu dáng giống với chiếc nhẫn cưới của chúng tôi vào ba năm trước.

Đầu ngón tay tôi run rẩy tê dại lướt xuống dưới. Vào lịch sử trò chuyện mới nhất, chính là buổi sáng hôm nay.

"Em đã mua đồ ngủ mới bằng ren, muốn mặc cho anh xem, anh thực sự không tới sao?"

Một lát sau, bức ảnh chụp lộ liễu gửi tới.

Tần Ngạn trả lời vỏn vẹn hai chữ: "Chờ chút."

Tôi đột nhiên hiểu rõ, lý do vì sao tới khi chạng vạng Tần Ngạn mới trở về nhà, cũng hiểu vì sao vừa về đến nhà đã vội vã tắm rửa.

Kéo xuống phía dưới, là tin nhắn cô ta vừa mới gửi đến:

"Cho dù chị ta đã từng trải qua chuyện như vậy thì cũng không đáng để anh dùng cả đời bù đắp trên người chị ta phải không? Lại cũng không phải do anh gây ra."

"Lại nói, chút chuyện nhỏ này thôi mà chị ta cũng nhớ mãi không chịu thoát ra hay sao? Đúng là ra vẻ."

Một trận buồn nôn mãnh liệt dâng lên cổ họng, tôi nghiêng người vịn vào tường, nôn khan đến mức dạ dày cũng đau thắt.

04.

Thời điểm Tần Ngạn thay quần áo sạch sẽ bước ra ngoài, tôi đang ngồi trên bệ cửa sổ trầm mặc nhìn vào khoảng không bên ngoài. Phía chân trời bị hoàng hôn nuốt chửng, chỉ còn lại vài vệt sáng yếu ớt.

Tôi nhìn hắn xoay vòng chiếc nhẫn trên ngón tay sau đó mỉm cười đi tới, trong lòng tức khắc cuồn cuộn giông bão.

“Anh đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát thôi vợ.”

Tôi đờ đẫn nhìn hắn: “Tống Chân Vũ là ai?”

Bước chân của Tần Ngạn lập tức khựng lại. Hắn đã tới gần trước mặt tôi, hiện tại khoảng cách chỉ còn một bước nữa, lại cảm giác như có cả vực sâu cách trở.

“Trên nhẫn kết hôn của anh có khắc tên viết tắt của cô ta.”

Tần Ngạn nhìn tôi, sau một lúc thì nhún vai:

“Được rồi, kỳ thực lần trước làm mất nhẫn, lại sợ em tức giận nên đành mua một cái khác. Có lẽ do nhầm lần nên đã khắc sai tên rồi.”

Một lời bào chữa vụng về, chỉ là tìm đại cho có. Hẳn là hắn đang muốn nói, tôi đã cho cô một lý do rồi, hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi.

Tôi há miệng th ở dốc, còn chưa kịp mở miệng nước mắt đã rơi xuống.

“Tuỳ tiện lấy một cái cớ như vậy, anh xem tôi là đứa trẻ lên ba sao?”

“Tĩnh Tĩnh, đừng náo loạn nữa.”

Tần Ngạn có chút bực bội nới cà vạt.

“Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta, không cần vì lý do vô căn cứ này mà cãi nhau với anh có được không?”

Tần Ngạn nói không sai, hắn chính là thuốc đặc trị của tôi. Bởi hắn đã ở bên tôi, cùng tôi vượt qua khoảng thời gian đen tối không hề thấy ánh sáng mặt trời. Sau khi anh họ dẫn theo bạn cùng lớp x.âm h.ại tôi, bệnh tim của mẹ tôi tái phát, mọi nỗ lực chữa trị đều không có hiệu quả, bà cứ thế nằm hôn mê trong bệnh viện rồi ra đi vào mùa đông năm ấy.

Khi tôi gặp rắc rối với cơn ác mộng rối loạn lưỡng cực, suy sụp không biết bao nhiêu lần và muốn t.ự t.ử, vẫn luôn là Tần Ngạn ở bên cạnh cùng tôi vượt qua.

Từ năm mười sáu tuổi cho đến năm hai mươi lăm tuổi, suốt chín năm trời, tôi chưa từng nghĩ đến khả năng Tần Ngạn phản bội mình.

Từng cơn đau bén nhọn thấu vào tim, cảm xúc điên cuồng dường như trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ lý trí. Khi kịp phản ứng lại thì tôi đã nhảy từ bệ cửa sổ xuống, đi đến trước mặt Tần Ngạn, dùng toàn lực quăng cho hắn một cái tát.

"Anh vừa mới ngủ cùng cô ta, trên người còn chưa rửa sạch ô uế đã chạy về làm kỷ niệm ba năm ngày cưới."

"Anh đem điều khiến tôi thống khổ nhất nói cho cô ta biết, để cô ta dùng giọng điệu như thế này châm chọc tôi…"

"Tần Ngạn, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?"

Câu cuối cùng thốt ra, cũng là lúc tôi không kìm nén nổi mà bật khóc. Cái tát kia tôi đã dùng toàn lực khiến mặt Tần Ngạn bị đánh đến lệch sang một bên. Hắn dùng đầu lưỡi chạm chạm vào má mình, quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt dần trở nên lạnh lùng.

Đôi mắt của hắn phản chiếu rõ ràng bộ dạng hiện tại của tôi. Tóc tai hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, trên mặt toàn vệt nước mắt, trông giống hệt bông hoa úa tàn. Cùng với bức ảnh ngây thơ lại quyến rũ của Tống Chân Vũ, quả thực tôi và cô ta khác xa một trời một vực.

"Chu Tĩnh, anh đã cho em bậc thang để đi xuống, là tự em không muốn xuống."

Tôi bỗng nhiên khóc lớn, thanh âm mang theo vô vàn sợ hãi, loạng choạng vọt tới bên bàn trà muốn lấy thuốc uống. Nhưng lại nghe thấy tiếng vang nặng nề đập xuống nền đất khi tôi trượt ngã. Bộ dạng xấu xí khó coi. Tôi bụm mặt, khóc đến cả người run rẩy.

"Thật c.on m.ẹ n.ó không có ngày nào là yên ổn."

Tần Ngạn bực bội đóng sầm cửa.

"Ồn muốn ch.ết, có cái gì để mà khóc? Lúc trước bị x.âm h.ại em cũng khóc lóc khó nghe như vậy à?"

05.

Dường như tôi nghe thấy tiếng nổ không kiểm soát được từ trái tim mình. Sau tiếng nổ, khói thuốc súng tràn ngập trong không khí, máu thịt vụn vỡ từng mảnh. Cuối cùng tôi với lấy lọ thuốc, ném một vốc vào miệng. Thuốc tác dụng nhanh chóng khiến tôi chìm vào giấc ngủ sâu. Trong giấc mơ, dường như tôi đã quay lại thời điểm chín năm về trước.

Vào năm cấp hai, bởi vì mẹ tôi phải tới bệnh viện tuyến trên để phẫu thuật nên tôi đã phải chuyển đến trường của Tần Ngạn. Vừa vặn chung lớp, chung bàn với hắn. Mẹ của Tần Ngạn lại công tác tại bệnh viện, mỗi khi tan học hắn đều chạy tới bệnh viện nên tôi và hắn gặp nhau khá nhiều lần.

Năm ấy tôi mười sáu tuổi, sống trong gia đình nghèo đơn thân, mẹ đau ốm bệnh tật, tôi buộc phải nép mình sống cậy nhờ nhà người thân. Hết thảy những điều này khiến tôi tự ti và trở nên trầm mặc.

Tần Ngạn thì khác, hắn là nhân vật phong vân trong trường không ai là không biết đến. Hắn sẽ đứng dưới cờ nhắc nhở mọi người không nên chơi game trong giờ học, cũng là người dễ dàng giành vị trí đứng đầu trong các kỳ thi. Một người như vậy, ấy thế mà lại thổ lộ cùng tôi.

"Tôi thường xuyên thấy cậu đến bệnh viện đút cơm, rót nước cho mẹ, còn thấy cậu nằm dài trên ghế ngoài hành lang làm bài tập."

Tần Ngạn cười nói:

"Còn có, đôi mắt cậu rất đẹp."

Hắn đưa tôi hòa nhập cùng mọi người trong lớp, giúp tôi kết bạn được với rất nhiều người. Ca phẫu thuật tim của mẹ tôi cũng rất thành công. Dường như mọi thứ từng chút một dần trở nên tốt đẹp hơn.

Nhưng cuộc đời giống như một bộ phim, không thể biết khi nào cốt truyện sẽ đột nhiên chuyển biến bất ngờ.

Ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của tôi vừa vặn rơi vào thứ bảy. Tần Ngạn đã sớm dự định sẽ lái xe chở tôi đến vùng ven biển hóng gió.

Tôi mặc lên chiếc váy quý giá nhất của mình, môi cũng tô thêm một chút son.

Không ngờ tới, khi vừa bước ra khỏi cửa lại gặp phải anh họ cùng bạn học say khướt của anh ta.

"Đứng lại, Tĩnh Tĩnh trang điểm xinh đẹp như vậy, là muốn đi chơi ở đâu thế?"

Anh ta dùng thanh âm đã mang theo men say cười nói, một tay kéo tay tôi lại.

"Để anh nhìn xem, em ph.át d.ục đến mức nào rồi…"

Từ trước tới nay, ánh mắt anh ta nhìn tôi luôn thâm trầm u ám. Nhưng cho dù thế nào, tôi cũng không nghĩ tới anh ta lại liều lĩnh đến mức này.

Ngày đó Tần Ngạn không chờ được tôi. Thời điểm cậu mợ về tới nhà, mọi chuyện đã kết thúc. Bọn họ quỳ trước mặt tôi, cầu xin tôi đừng báo án.

"Đó là anh họ của cháu, đang học tại trường đại học danh tiếng, tiền đồ rộng mở."

"Chi phí phẫu thuật của mẹ cháu, vẫn là dựa vào tiền của gia đình chúng ta…"

Quần áo cọ xát vào vết thương khiến tôi đau đớn kịch liệt. Tôi đờ đẫn nhìn bọn họ, cảm giác thanh âm bên tai được truyền đến từ một nơi rất xa. Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể phân biệt được bản thân đã nghe thấy điều gì.

Tần Ngạn mười bảy tuổi đã nói:

"Có phải cậu chưa từng nhìn thấy biển phải không? Tôi dẫn cậu đi ngắm bình minh trên bờ biển nhé."

Sau này Tần Ngạn biết được chuyện này. Với sự ủng hộ của hắn, tôi quyết định báo cảnh sát. Khi cảnh sát đưa anh họ tôi đi, mợ nhìn tôi với ánh mắt căm ghét lẫn thù địch. Sau đó, bà ấy dặm mắm thêm muối vào sự việc và nói với mẹ tôi, người vừa mới phẫu thuật chưa được bao lâu.

06.

Mẹ tôi không thể gắng gượng qua mùa đông năm đó.

Anh họ và bạn học của anh ta bị kết án mười hai năm kể từ thời gian thi hành án.

Mà tôi bắt đầu phải vật lộn với từng cơn ác mộng triền miên mỗi đêm. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại, bóng tối và cái lạnh thấu xương sẽ nuốt chửng lấy tôi.

Sau khi Tần Ngạn phát hiện ra những vết thương chằng chịt hai tay do tôi tự mình tạo ra, lúc ấy tôi mới ý thức được, bản thân tôi đã bị bệnh rồi.

Hắn đưa tôi đến gặp bác sĩ, lấy thuốc, hắn cũng sẽ ôm lấy tôi mỗi khi tôi mất khống chế và nói rằng vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh tôi. Tôi thất bại trong kỳ thi Đại học, hắn ở bên cạnh giúp đỡ tôi học lại một năm. Hắn biết tất cả những ký ức đau thương mà bản thân tôi luôn né tránh, biết đâu là điểm yếu có thể u.y h.iếp tôi.

Đương nhiên tôi cũng biết, dao nhỏ c.ứa vào da thịt sẽ càng đau…

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong phòng bệnh, xung quanh thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Ngoài cửa sổ mặt trời chiếu sáng rực rỡ, tựa như cả thế giới đều không chút mây mù. Trong một khoảnh khắc, tôi gần như đã nghĩ, chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một cơn ác mộng. Thẳng đến khi Tần Ngạn mở cửa bước vào, đứng ở bên giường nhìn tôi.

"Nửa đêm em bị sốt nên anh đưa em đến bệnh viện truyền nước."

Tôi đã quá quen thuộc với hắn. Đến nỗi khi ánh mắt hắn dừng ở trên người tôi, tôi liền nhận ra đó không phải là một giấc mơ. Tần Ngạn, người đã ở bên tôi chín năm và cùng tôi vượt qua những thời khắc đen tối nhất của cuộc đời, thực sự đã lừa dối tôi. Ngay trong lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi, hắn lo lắng đến bên cạnh tình nhân của hắn trước rồi mới trở về nói lời chúc mừng với tôi.

Ký ức như đoạn phim quay chậm chiếu thẳng vào trí não, cơn đau dữ dội do ngã xuống đất đêm qua cũng quay trở lại cơ thể tôi.

"... Tần Ngạn."

Tôi ngơ ngác hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"

"Tĩnh Tĩnh, chuyến công tác này anh đã bị khách hàng làm khó dễ, tâm tình không được tốt, nên tối qua mới tức giận với em."

Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang để ngoài chăn của tôi.

“Về sau anh sẽ không bao giờ nói những lời tổn thương em như vậy nữa, tha thứ cho anh được không?”

“.....”

Tôi nhắm mắt lại. Vô số cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đầu tôi như một thước phim rời rạc.

“Tần Ngạn, chúng ta ly hôn đi.”

Lực nắm ở cổ tay đột ngột tăng lên. Sau một hồi im lặng, hắn mở miệng:

“Cho anh thêm chút thời gian, anh sẽ tách khỏi cô ấy.”

“Tần Ngạn, anh đừng giả ngu.”

Tôi gần như dùng hết sức lực mới giằng tay mình ra khỏi hắn.

“Anh cùng cô ta có rời xa nhau hay không, điều này quan trọng sao?”

“Vậy em còn muốn anh phải làm sao?”

Giọng nói của hắn mơ hồ lộ ra không kiên nhẫn cùng nôn nóng.

“Chu Tĩnh, chúng ta đều đã là người trưởng thành rồi. Em không thể cứ mãi là cô bé mười bảy tuổi, luôn trông cậy anh sẽ đem tương lai và tiền đồ của chính mình đến cứu vớt em được.”

Giống như có một con dao sắc bén cứa vào trái tim, một màu đỏ như máu gần như hiện lên trước mắt, toàn thân tôi kịch liệt run rẩy.

“Thì ra, anh vẫn luôn suy nghĩ như vậy…”

Trong mắt Tần Ngạn hiện lên một tia ảo não.

“Anh không có ý đó…”

“Anh đương nhiên là có ý đó.”

Một giọng nữ xa lạ vang lên, tôi nhìn thấy một khuôn mặt trang điểm tinh xảo xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ta hướng về phía tôi tươi cười, trong mắt tràn ngập vẻ thương hại lẫn dương dương tự đắc.

"Tại sao anh không nói cho chị ta biết, Tần Ngạn, anh thật sự để cho một bệnh nhân tâm thần làm chậm trễ cả một đời hay sao?"