Thôi xong, anh lại nói sai rồi.

Một tay Ôn Trì Chi đặt trên vô lăng, nhìn người con gái im lặng xuống xe. Anh cũng không vội lái xe rời đi, cầm lấy bao thuốc lá ở trên kệ đựng đồ trong ô tô, rút ra một điếu, không nhanh không chậm châm lửa.

Ôn Trì Chi hỏi câu đó cũng không hề có ý gì khác, thế nhưng cô lại hiểu lầm, mặt lạnh tanh mở cửa xuống xe. Mà cho dù Chung Dạng có ý gì đó với Tôn Phổ đi chăng nữa, Ôn Trì Chi cũng cảm thấy rất bình thường.

Hút hết một điếu thuốc, Ôn Trì Chi lái xe rời đi.

...

Chung Dạng lấy chìa khóa mở cửa, giờ này Kha Trăn và Hứa Thiến không ở trong ký túc. Chung Dạng thầm thở phào một hơi, lấy dép lê trong tủ giày ra thay vào, sau đó Chung Dạng mở máy tính lên.

Tin nhắn nhóm nhảy ra, Chung Dạng nhấn vào, là bảng sắp xếp chỗ ngồi của ngày thi lại, văn bản chi chít, Chung Dạng phải xem mất một lúc mới tìm được tên của mình nằm ở đâu.

Cô mở tủ sách ra, bên trong có một bao thuốc lá bóc dở và bật lửa, Chung Dạng nhìn một lúc rồi mới rút ra một điếu, cánh môi hé mở cắn lấy đầu lọc, tiếng bật lửa vang lên, một nhúm lửa màu vàng xanh bật ra, đầu thuốc đã được đốt cháy.

Chung Dạng không hiểu nổi nguyên do tâm trạng bất ổn hiện giờ của mình, lời nói đó của Ôn Trì Chi đúng là không có gì sai, cô tiếp cận một người đàn ông đã có gia đình vốn dĩ đã chẳng có liêm sỉ gì rồi, bây giờ anh nghĩ cô như vậy cũng không thể trách được.

Từ lúc bắt đầu cô đã bị anh khinh thường, hiện tại muốn Ôn Trì Chi xem mình như một cô gái hồn nhiên ngầy thơ trong sáng, đây há chẳng phải là trò cười sao?

Cả tuần nay Chung Dạng đều không liên lạc với Ôn Trì Chi. Ôn Trì Chi có gửi tin nhắn cho cô nhưng Chung Dạng không quan tâm. Thế rồi anh cũng rất biết điều, thấy cô không có ý định trả lời thì cũng không còn tiếp tục nhắn tin gọi điện gì nữa.

Ngày Chung Dạng kết thúc buổi thi lại, đám người Từ Tôn Đông tổ chức một buổi dã ngoại, địa điểm là ở một sơn trang ngoài ngoại ô. Lời đáp ứng này của cô rất vội vàng, bởi vì lời nói đó của Ôn Trì Chi khiến cô đầy một bụng tức, vừa mới nghe Từ Tôn Đông đề nghị cô đã gật đầu lia lịa.

Lần đi chơi này đều là người trong hội sinh viên, Chung Dạng và Hồ Đình được sắp xếp ở chung một phòng. Hồ Đình nhìn thấy Chung Dạng, phấn khích không thôi, cười hihi gọi cô một tiếng học tỷ.

Đợi bọn cô cất gọn đồ đạc cá nhân xong xuôi, có người lên trên gọi hai người xuống ăn cơm.

Người đi chơi lần này nam nam nữ nữ đủ cả, tính qua qua thì cũng phải hơn chục người, trên bàn ăn cười nói ồn ào khiến cho những bàn bên cạnh cũng phải ngó đầu qua nhìn mấy lần.

Lúc Chung Dạng xuống dưới thì vẫn còn mấy người nữa chưa đến, Hồ Đình nghiêng đầu hỏi: "Học trưởng Từ đâu rồi ạ?"

Có người biết rõ tâm tư của Hồ Đình dành cho Từ Tôn Đông, cười trêu ghẹo: "Chỉ nhớ mỗi học trưởng Từ của em thôi à."

Hồ Đình cầm lấy túi khăn giấy ném qua phía người đó, giận dỗi nói: "Anh quản em hả."

"Lần đi chơi này là một cơ hội tốt, chi bằng em thẳng thắn tỏ tình với cậu ta luôn đi."

Hồ Đình yên lặng liếc Chung Dạng một cái, mặt ửng đỏ nói: "Trịnh Nghiêm Truân, anh không thấy phiền à!"

Lúc Từ Tôn Đông đến nơi, cuộc trêu đùa này mới chịu kết thúc. Trên bàn vẫn còn mấy vị trí trống, Từ Tôn Đông cứ thế ngồi xuống bên cạnh Chung Dạng, nụ cười trên môi Hồ Đình thoáng khựng lại.

Từ Tôn Đông không nhận ra được sự khác thường, anh ấy nói: "Lần thi lại này em cảm thấy thế nào?"

"Cũng tạm ạ." Chung Dạng cười cười.

Trịnh Nghiêm Truân nháy mắt ra hiệu với Hồ Đình, sắc mặt Hồ Đình tái mét đi, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

Sau khi ăn xong, Chung Dạng và Hồ Đình quay về phòng, gần 7 giờ tối có người tới gõ cửa: "Ngủ chưa vậy? Chưa ngủ thì xuống dưới chơi đi?"

Hồ Đình hỏi: "Có những ai thế?"

Cô gái ở ngoài cửa nháy mắt với Hồ Đình: "Học trưởng Từ cũng có mặt, đi chứ?"

Hồ Đình cười cười, quay đầu nhìn Chung Dạng, khách khí hỏi một câu: "Học tỷ, chị đi cùng không?"

Chung Dạng vốn dĩ không muốn đi lắm, học muội ở ngoài cửa lại khuyến khích: "Cùng chơi đi chị, bây giờ chị cũng đâu có ngủ được, một mình ở trong phòng thì chán chết."

Chung Dạng do dự giây lát rồi nói: "Được rồi, mọi người xuống trước đi, chị sấy khô tóc xong sẽ xuống đó."

Chung Dạng xuống dưới, mọi người đang chơi trò ''mạo hiểm hay lời thật lòng". Từ Tôn Đông ngồi một bên, trong tay đang cầm di động, có người nhìn thấy Chung Dạng: "Học tỷ cũng tới rồi, đợi lát nữa cùng chơi nhé?"

Chung Dạng ngồi xuống vị trí trống: "Bọn em chơi trước đi."

Chai rượu xoay mấy vòng trên bàn, từ từ chậm lại rồi dừng hẳn, miệng chai chỉ thẳng vào Hồ Đình, trong tay Hồ Đình đang cầm sữa chua, khẽ á một cái, lẩm bẩm: "Đúng là xui xẻo."

"Đình Tử, em đừng có mà vớ vẩn đấy!"

"Nhanh nhanh, lời thật lòng hay là mạo hiểm đây?"

Hồ Đình uống một ngụm sữa chua, không nhanh không chậm nói: "Lời thật lòng."

Có người vỗ tay đôm đốp: "Hay lắm Đình Đình."

Hồ Đình: "Được rồi, đừng có khen em, lúc hỏi đừng quá đáng quá là được."

Người đưa ra câu hỏi cũng không hề làm khó gì cả, chọn ra một câu hỏi thường gặp nhất: "Em có đang thích ai không?"

Hồ Đinh khẽ liếc Từ Tôn Đông một cái, sau đó hào phóng gật đầu thật mạnh: "Có."

Có người lập tức truy hỏi: "Vậy người mà em thích có ở trong đây không?"

Hồ Đình cười tủm tỉm vẫy vây tay: "Đây là câu hỏi thứ hai rồi."

Mặt người đó tràn ngập sự thất vọng, chê bai người đưa ra câu hỏi ban nãy quá bảo thủ, chẳng thú vị gì.

Ván thứ hai bắt đầu, Từ Tôn Đông và Chung Dạng cũng bị kéo vào vòng chơi, Chung Dạng cũng coi như là may mắn, chơi mấy ván cho dù là lời thật lòng hay là mạo hiểm đều không bị dính phải. Còn Từ Tôn Đông thì đen hơn, ván cuối cùng không tránh khỏi phải chịu trận.

Có người huýt sáo, nhắc nhở: "Hỏi câu nào mang tính bùng nổ một chút đi, đừng có giống lần trước, chán chết đi được."

Tay Từ Tôn Đông cầm cốc nước, nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Người đưa ra câu hỏi lần này vẫn là vị học muội đã hỏi Hồ Đình lần trước, nuốt khẽ nước bọt rồi dè dặt hỏi: "Người mà anh thích có ở trong đây không?"

Lời vừa thốt ra, bầu không khí xung quanh bỗng chốc chìm xuống, mọi người bắt đầu khơi gợi sự tò mò hóng hớt, hơn chục cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào Từ Tôn Đông, còn Từ Tôn Đông thì ung dung cười nói: "Có."

Mấy người con gái trố mắt nhìn nhau, bật thốt lên: "Ai thế ạ, học trưởng Từ, là học tỷ hay là học muội vậy ạ?"

Từ Tôn Đông lắc lắc đầu: "Thời gian cũng muộn rồi, mọi người quay về phòng nghỉ ngơi đi."

Có mấy người thổn thức không thôi, nhưng nhìn thời gian cũng đã gần 10 giờ, thế là đành phải đứng dậy người nào về phòng người nấy.

Sau tối nay, Hồ Đình cảm thấy không còn được thoải mái nữa, luôn cảm thấy người mà Từ Tôn Đông thích có lẽ chính là Chung Dạng. Mặc dù trước kia cô ấy đã hỏi qua Chung Dạng về chuyện Chung Dạng với Từ Tôn Đông có phải là người yêu của nhau hay không.

Lúc đến gần cửa phòng, Hồ Đình dừng chân lại: "Học tỷ, chị về phòng trước đi, em nhớ ra em có chuyện cần phải nói với Trần Du nên em đi tìm cậu ấy đã nhé."

Chung Dạng "Ừm" một tiếng, cũng không phát hiện ra điều gì khác thường cả.

Cô quay về phòng, cầm di động đặt trên tủ đầu giường lên xem, có một cuộc gọi nhỡ, người gọi là Ôn Trì Chi. Chung Dạng siết chặt di động, suy nghĩ mấy giây rồi cuối cùng quyết định gọi lại cho anh.

Cô đợi một lúc mới có người nhận máy, đầu dây bên kia là tiếng 'Alo' khàn khàn.

Chung Dạng yên lặng giây lát rồi mới mở miệng: "Là em."

Ôn Trì Chi cười cười, giọng nói trầm thấp: "Dạng Dạng, em hết giận anh chưa?"

Chung Dạng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh đang ở bên ngoài sao?"

"Không, anh đang ở trên xe."

Ôn Trì Chi lại hỏi: "Anh đến gặp em nhé?"

"Không cần đâu."

Ôn Trì Chi: "Em vẫn còn giận anh à? Là lỗi của anh, hay là đợi lúc gặp nhau em cứ đánh anh mấy cái cho hả giận nhé?"

Ngữ khí của anh phảng phất mấy phần tùy ý, xem ra chắc là lại uống nhiều rồi.

Chung Dạng giải thích: "Em không ở trong trường, em đang đi chơi ở ngoài ngoại ô với bạn học."

Ôn Trì Chi "Ồ" một tiếng rõ dài, nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay: "Nam hay nữ vậy?"

"Nam nữ đều có đủ."

Có thể nghe thấy tiếng bật lửa vang lên, có lẽ anh đang hút thuốc, Chung Dạng đợi mấy giây lại nghe thấy anh nói: "Dạng Dạng, cách xa mấy tên nhóc đó ra, nghe rõ chưa?"

Một lời nhắc nhở nghe có vẻ thờ ơ, cũng chẳng biết là có ý gì. Chung Dạng chẳng có tâm trạng để đi nghiên cứu lời nói này của anh có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả. Hai người nói chuyện thêm mấy câu rồi sau đó cũng ngắt máy.

~Hết chương 19~