Bọn côn đồ vừa chạy ra khỏi đám cháy lớn thì đã bị cảnh sát bao vây, còng tay bắt lên xe.

Nhân lực của Bạc Huyền Sâm cũng vừa đến, họ nhanh chóng gọi lính cứu hoả đến dập tắt ngọn lửa.

Ở gần đây cũng chỉ có mỗi căn nhà hoang này, cũng chẳng có lấy một con sông để họ có thể dập lửa.

Trạm chữa cháy lại cách ở đây rất xa nên sẽ mất khá nhiều thơi gian, sợ rằng khi bọn họ đến thì Ngân Xuyến đã bị chết cháy trong đấy rồi.

Bạc Huyền Sâm không thể ngồi yên chờ đợi được, anh liều mạng chạy vào bên trong cho dù ngọn lửa có đang cháy hừng hực ngay trước mắt đi chăng nữa thì tính mạng của Ngân Xuyến vẫn quan trọng hơn bao giờ hết.
Bên trong căn nhà dần vị lửa nuốt chửng chỉ còn lại mỗi Ngân Xuyến là đang bị trói chặt trên ghế và Đồng Khả.

Cậu ta không hề có ý định chạy trốn, chỉ im lặng mà đứng nhìn Ngân Xuyến đang cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi đống lửa ở xung quanh.

Đôi mắt cậu ta trở nên vô hồn, tiến đến nói câu cuối với cô:
"Đừng gắng sức nữa, cô sẽ chết cùng với tôi! Hai chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục với nhau! Ha! Ha! Ha!"
Ngân Xuyến không thèm để những lời nói của Đồng Khả vào tai, cô cố gắng nới lỏng sợi dây ở cổ tay ra.


Cổ tay nhỏ của cô đã bắt đầu bị trầy xước đến nỗi chảy máy không ngừng nhưng nó rất đáng.

Dây trói đã bị nới lỏng, cô có thể dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây.

Vừa cởi được trói, Ngân Xuyến lập tức đẩy Đồng Khả ngã về phía sau, nhanh tay cởi trói ở cổ chân.

Cậu ta nhìn thấy con mồi sắp chạy thoát nhưng vẫn cười một cách ngạo mạn mà mỉa mai Ngân Xuyến:
"Ha! Ha! Ha! Cô nghĩ cởi được mấy sợi dây đó thôi có thể chạy khỏi đây an toàn sao? Tất cả lối đi đã bị lửa bịt kín rồi, dù người bên ngoài có biết thì cũng chẳng thể vào được đâu ."
"Cậu nói đúng, nhưng tôi vẫn còn muốn sống."
Ngân Xuyến đứng hẳn dậy, liếc mắt quan sát xung quanh, tìm một hướng có lửa nhỏ nhất để chạy trốn.

Gỗ trên trần nhà dần bị lửa đốt cháy thành than, không thể nằm yên một chỗ được nữa, nó lắc lư vài cái rồi rơi xuống.

Chỗ nó rơi lại đúng ngay chỗ mà Đồng Khả đang đứng.

Ngân Xuyến nhanh chóng chạy đến đẩy cậu ta tránh ra, giúp cậu ta thoát khỏi cái chết trong tích tắc.

Trên người Ngân Xuyến đã có sẵn rất nhiều vết thương công thêm cú ngã vừa nãy khiến cho cổ chân của cô bị bỏng rất nặng, không thể tự đứng dậy được.

Đồng Khả trợn tròn hai mắt mà chất vấn cô:
"Cô điên rồi sao?"
"Tôi không điên, tôi chỉ không muốn nợ ân tình của một người nào!"
Nói xong, cô cố gắng đứng dậy cho dù cổ chân có bị thương nặng đi chăng nữa.

Đồng Khả thì vẫn trong tình trạng tâm lý có vấn đề, không biết phải làm thế nào trong tình huống này nữa.

Đáng nhẽ cô ta phải chết chung với cậu, đó chính là kế hoạch cơ mà! Nhưng không hiểu sao bây giờ cậu ta không muốn Ngân Xuyến chết chung với mình nữa.


Phải chăng là vì cắn rứt trong lòng?
"Ngân Xuyến!!! Cô đang ở đâu?" Tiếng gọi thất thanh của Bạc Huyền Sâm vang lên.
Khói đen dày đặc bao phủ xung quanh nên họ không thể nhìn rõ được đối phương.

Chỉ có thể dựa theo tiếng nói mà xác định vị trí của nhau.
"Tôi ở đây, cậu đừng có qua, tôi sẽ đến ngay." Ngân Xuyến hét lớn lên đáp lại cậu.
Ngân Xuyến nắm lấy cổ tay của Đồng Khả, kéo cậu ta đứng dậy, "Đi thôi, nếu muốn chết thì cũng phải kéo tên khốn Hạ Bán Tử chết chung, hiểu chưa?"
Câu nói này khiến cho lý trí của Đồng Khả dần tỉnh táo trở lại.

Trong đầu cậu ta bất ngờ hiện lên dòng kí ức về nhiều năm trước.

Một con suối, một sợi dây thừng và một cô bé bị đuối sông.

Cậu đã nhớ được đoạn kí ức bị chôn vùi đó.

Đồng Khả chủ động dìu Ngân Xuyến đến chỗ của Bạc Huyền Sâm.

Không phải là do cậu ta biết ơn cô mà do cậu ta không muốn Hạ Bán Tử sống yên ổn sau khi họ chết ở đây.

Tên đó đã hủy dung cậu thì cậu cũng sẽ trả lại gấp bội.

Khoảng cách giữa hai người với Bạc Huyền Sâm chỉ cách khoảng hai mét nữa thôi.

Cơ hội sống sót thêm một lần nữa đang ở ngay trước mặt thế nhưng Đồng Khả lại bất ngờ đẩy cơ thể Ngân Xuyến ngã vào lòng Bạc Huyền Sâm, còn cậu ta thì lại bị khúc gỗ đang cháy dang dở đè lên.

Trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng, cậu đã cố gắng gửi lời nói cuối cùng đến cô:
"Xin lỗi, tôi thực sự rất hối hận..."
Ngân Xuyến và Bạc Huyền Sâm nhanh trí tìm cách cứu Đồng Khả thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Ngọn lửa đã nuốt chửng Đồng Khả vào trong.

Trước mắt họ chỉ còn lại một ngọn lửa sáng rực, đang dần tiến đến chỗ đứng của cả hai.

Mùi máu cùng với mùi thịt cháy khét xông vào mũi của Ngân Xuyến, khiến cho cô không thể giữ được tinh thần tỉnh táo mà ngất lịm đi trong tay Bạc Huyền Sâm.

Trước khi mất ý thức hoàn toàn, cô chỉ nghe thấy tiếng còi xe cứu hoả cùng với xe cứu thương vang vọng bên tai không ngừng.