Lúc quay lại phòng, Tô Ly liếm môi. Thực sự hơi dính, chắc là lúc cô uống nó bị trào ra ngoài nên mới dính vào.

Cô đến trước bàn tắt máy tính và dọn dẹp. Cô âm thầm khen ngợi mặc dù anh rất ít nói nhưng ánh mắt vô cùng chính xác, dường như không có chi tiết nào có thể thoát khỏi mắt anh. Nếu đây là công việc, chắc chắn anh ấy là một mục tiêu khó đối phó.

Tô Ly ra cửa, ngó ra ngoài hành lang. Khi cô đi ngang qua phòng 303 thì phát hiện cửa phòng đang mở. Lăng Diệu vừa mới thay quần áo xong.

Vốn dĩ cô định đi thẳng nhưng nhìn thấy cách bày trí bên trong cô không khỏi dừng bước và đến gần để quan sát xung quanh.

Lăng Diệu phát hiện sau lưng có người. Anh quay đầu lại: “Cô nhìn gì thế?”

Tô Ly nhìn hết ngóc ngách xung quanh rồi hỏi thứ mình đang nghi ngờ: “Tất cả các phòng ở lầu ba đều bày trí như nhau sao?”

Lăng Diệu quay lại: “Không chỉ có lầu ba đâu, lầu hai cũng thế.”

Tô Ly gật đầu. Cô thấy trong phòng không có nhiều đồ dùng cá nhân lặt vặt, thoạt nhìn có vẻ rất giống phòng cô. Cô thầm nghĩ chắc mình không đi nhầm phòng đâu nhỉ.

Hình như Lăng Diệu có thể đọc được suy nghĩ của cô, anh lập tức nhắc nhở về mối nguy hiểm tiềm tàng: “Vì vậy cô xem qua đi. Cô phải nhớ kỹ số phòng của mình, nó ở cuối hành lang nên không đến nỗi nửa đêm nhầm phòng đâu.”

Lúc anh nói chuyện, anh còn thuận tay thu dọn quần áo và bỏ vào tủ, ánh mắt chuyển hướng nhìn chằm chằm Tô Ly.

Tô Ly không hiểu tại sao ánh mắt ấy lại khiến cô chột dạ. Cô ngẩng đầu hồi tưởng lại quá khứ sau đó khiêu khích một cách vô cùng thẳng thắn: “Tốt nhất là anh đừng đi nhầm.”

Anh nở nụ cười, đóng cửa tủ lại, nửa đường còn tiện tay cầm chiếc áo khoác đang vắt trên ghế. Anh ra cửa và cố ý chỉ vào chốt cửa và nói với cô: “Còn nữa, hướng cửa không giống nhau, chỉ có con quỷ say rượu mới nhầm được nhỉ?”

Tô Ly âm thầm khinh thường nên không hiểu hàm ý trong lời nói của anh. Cô xoay người xuống lầu trước anh một bước.

Chân của Lăng Diệu rất dài, anh còn quen đường nên đến lầu hai đã đuổi kịp cô.

Tô Ly không quen đi cầu thang gỗ, cô sợ trượt chân nhưng lại không muốn cho anh vượt lên trước. Vì muốn xóa bỏ sự ngại ngùng, cô chủ động nói chuyện với anh: “Chuyện đó…”

Anh đang định lướt qua vai cô thì nghe thấy cô mở miệng, anh thả chậm bước chân, đi sát bên ngoài lan can và nhìn cô: “Chuyện gì?”

Tô Ly vẫn giữ tốc độ bình thường: “Tôi nghe Tiểu Đao bảo hôm qua anh tìm tôi?”

Lăng Diệu hồi tưởng lại. Anh cố ý nói thế để ngăn Tiểu Đao vào phòng nhưng không ngờ cậu lại để nó trong lòng.

Có điều anh thật sự đã đi tìm cô. Anh phải nói lý do đưa sữa bò cho cô giải rượu nhưng nhìn tinh thần tỉnh táo của cô bây giờ thì coi bộ anh không cần nói nữa.

Anh tùy tiện đưa ra một cái cớ: “Tôi định nói với cô là có điện rồi.”

Tô Ly nhướng mày: “Có vậy thôi?”

Dường như cô không tin anh: “Nếu không phải thế thì cô nghĩ là gì?”

Đến lầu hai, họ rẽ cùng lúc nên không thể phân biệt ai đi trước ai đi sau.

Tô Ly lại hỏi: “Có phải lúc ấy tôi ngủ rồi không?”

Lăng Diệu hỏi ngược lại: “Cô có ý gì?”

Hiển nhiên Tô Ly không định tưởng tin những gì anh nói. Trực giác mách bảo cô rằng nguyên nhân thực sự khiến anh tìm cô rất khó nói nên anh không muốn trả lời.

Nếu đã như vậy thì cô hỏi thẳng điểm mấu chốt: “Tại sao anh phải báo với tôi là đã có điện.”

Anh thấy cô vẫn không chịu ngừng chủ đề này cũng hơi bực bội trả lời: “Tiểu Đao mang nến lên cho cô. Cậu ta đặt trước cửa nhà vệ sinh nhưng cô không cầm theo có nghĩa là cô về phòng từ trước lúc cậu ấy lên. Tôi báo với cô khi có điện vì tôi cảm thấy cô có thể làm tiếp những việc đang làm dở.”

Tô Ly thuận theo dòng suy nghĩ và nói: “Nhưng tôi không mở cửa. Anh nghĩ tôi ngủ rồi nên mới không nói à?”

Lăng Diệu cúi đầu bước đi: “Ừ.”

Tô Ly nhìn anh mất hai giây, cô thấy anh không có biểu hiện gì khác thường. Cô quay đầu lại nhìn những bậc cầu thang dưới chân và đột nhiên nói: “Thì ra là thế. Lúc đó tôi vẫn chưa ngủ, tôi ở trong phòng nghe nhạc nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Vốn dĩ tôi cũng định làm vài việc nhưng cứ nghĩ sẽ không có điện nên tôi đã ngủ thiếp đi.”

Cô nói xong lại quay sang nhìn anh. Lúc đầu anh vẫn trưng bộ mặt không cảm xúc, đột nhiên lại nở một nụ cười.

Tô Ly không biết anh cười cái gì, cô thấy hơi khó hiểu.

Một lát sau, anh thu hồi cảm xúc và nghiêng đầu nói: “Tôi hiểu ý cô. Cô muốn tôi gõ cửa thêm một lúc để cô ở trong phòng nghe thấy mới được ngừng lại đúng không?”

Tô Ly không trả lời. Cô thầm nghĩ hình như chủ đề này bị bẻ cong rồi.

Lúc cô đang nghĩ như thế thì một dòng suy nghĩ bật ra trong đầu: Mình đúng là kẻ đần độn.

Tô Ly cảm thấy lời nói dối của mình rất hiệu quả. Cô mặc kệ anh có thật sự đến nhắc cô khi có điện hay không, quay lại với câu nói vừa nãy của anh, cô hỏi: “Anh bảo Tiểu Đao cầm nến lên?”

Lần này Lăng Diệu không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô bởi vì hai người đã nói chuyện suốt quãng đường xuống đến tầng một. Anh cũng nhận ra mục đích của cô khi bắt đầu cuộc trò chuyện này. Anh vươn tay chạm vào chuỗi chuông gió treo lơ lửng và vươn tay làm động tác hướng về phía trước: “Ưu tiên phụ nữ.”

Cô nàng họ Tô ngậm miệng lại, nhấc chân đi trước một bước và đến thẳng phòng bếp.

Những người khác đã ngồi sẵn trên bàn ăn để chờ họ.

Tô Ly thấy Tiểu Đao cầm đũa thèm thuồng nhìn một bàn thức ăn. Cô đến gần cậu, vỗ một phát vào sau gáy. Đối phương chột dạ quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin tha thứ.

Tô Ly nhận được ánh mắt khẩn thiết của cậu ta: Tôi bảo cậu quan sát người ta, tại sao cậu lại ngồi một mình ở đây?

Tiểu Đao đáp lại bằng một gương mặt đầy đau khổ: Em không thấy anh ấy đâu cả.

Tô Ly ngồi xuống như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô thấy đồ ăn trên bàn còn phong phú hơn hôm qua. Một bữa cơm gia đình với gà hầm khoai tây, miến đậu hũ, canh cá diếc, sườn kho củ cải…

Thím Chu bới cho Tô Ly một bát cơm đầy và nói: “Thím thấy Tiểu Đao bảo cháu làm việc đến tận trưa. Thỉnh thoảng cháu phải chú ý nghỉ ngơi, cháu gầy như thế thì phải ăn nhiều cơm vào.”

Tô Ly cảm ơn và ngượng ngùng nhận bát. Thím Chu thật sự rất nhiệt tình và hiếu khách. Bình thường cô không ăn nhiều như thế nhưng cô không thể gạt đi trước mặt người ta được nên chỉ có thể lượng lự đặt bát xuống.

Lúc ăn cơm cô không thích nói chuyện. Cô vừa ăn vừa nghe mọi người nói chuyện.

Điều kỳ lạ là bầu không khí của bữa cơm hôm nay khác hẳn hôm qua. Ngoại trừ Tiểu Đao và Thím Chu, ba người đàn ông còn lại không nói gì cả, vẻ mặt rất nghiêm túc như thể lát nữa họ phải đi làm một chuyện gì đó rất quan trọng vậy.

Lúc Tô Ly ăn cơm, cô vùi nửa gương mặt vào bát và lặng lẽ ngước mắt nhìn Lăng Diệu ở đối diện. Anh cúi đầu và ăn rất nhanh, khoang miệng hoạt động hết công suất. Cơ hàm di chuyển khiến đường khí huyết ở cổ lúc ẩn lúc hiện. Cô dời mắt xuống mới phát hiện anh mặc rất ít đồ, hình như cơ thể anh có thể chịu lạnh.

Đằng sau ghế ngồi có một chiếc áo khoác chống rét. Tô Ly đoán anh phải ra ngoài làm việc gì đó. Nghĩ đến đây, cô lập tức tăng tốc ăn cơm.

Điện thoại của Lăng Diệu đổ chuông.

Anh vội vàng ăn nốt miếng cuối cùng rồi cầm điện thoại lên liếc một cái. Sau đó anh mang điện thoại ra sân sau.

Tô Ly nhìn theo bóng lưng của Lăng Diệu. Cô cảm thấy anh cố ý tránh đi.

Không lâu sau, Khương Tiến cũng ăn xong. Tiếp đến là Tiểu Kiếm. Hai người họ đứng dậy cùng một lúc.

Tiểu Kiếm thấy Lăng Diệu vẫn chưa quay về, cậu kéo tay Khương Tiến đè thấp giọng khẩn cầu: “Anh, anh cho em đi cùng đi.”

Khương Tiến đã nghĩ sẵn trong đầu rồi: “Cậu đừng đi, cứ đợi ở đây là được.”

Tiểu Kiếm đau khổ bảo: “Em không có tâm trạng để đợi.”

Khương Tiến an ủi cậu: “Ở đây không chỉ có một mình cậu đâu.”

“…”

Hai người nói chuyện với nhau còn Tô Ly và Tiểu Đao thì căng mắt nhìn họ. Cô dần dần hiểu ra điều gì đó. Thì ra họ thật sự đang giấu giếm bọn cô nên mới không nói thẳng trên bàn ăn.

Sau khi nghe điện thoại, Lăng Diệu quay lại lấy áo khoác vắt trên ghế. Anh nói với thím Chu một câu: “Cháu và Khương Tiến ra ngoài một lát.”

Thím Chu quan tâm hỏi: “Lại có chuyện gì à?”

Lăng Diệu trả lời một cách qua loa: “Chuyện nhỏ thôi ạ.”

Tô Ly không nghĩ đó là chuyện nhỏ. Cô định đứng lên hỏi anh nhưng trong tay cô vẫn còn nửa bát cơm chưa ăn hết bởi vì để lâu nên nó đã lạnh rồi, đồ ăn nghẹn lại trong cổ.

Cô đặt đũa xuống vì mình đã ăn no.

Lăng Diệu để ý đến hành động của cô, anh còn cho cô thể diện mà nói một câu: “Không ăn hết thì đừng ăn nữa.”

Tô Ly nhìn anh rồi lại nhìn cơm trong bát và không nhúc nhích.

Anh đột nhiên bỏ áo khoác xuống, vươn tay qua bàn định xin bát cơm của cô: “Cô ăn nữa không?”

Tô Ly lập tức lắc đầu, cô đưa cho anh và hỏi: “Anh định làm gì?”

Anh đổ một chút canh còn thừa vào bát cho thêm vài cục xương và khuấy đều. Anh quay lại nói với cô: “Tiểu Hắc vẫn chưa ăn cơm.”

Bàn tay của Tô Ly sững lại giữa không trung.

Lăng Diệu lại ra sân sau. Tô Ly cũng nhân cơ hội đó mà chạy ra ngoài, cách ổ của Tiểu Hắc vài mét mới ngừng lại.

Lăng Diệu đang ngồi xổm để đổ thức ăn vào bát cơm của chú chó. Anh không nhìn về phía sau nhưng đột nhiên anh lại an ủi cô: “Nó tập trung ăn cơm sẽ không để ý đến cô đâu.”

Tô Ly nghi ngờ anh có gắn cặp mắt ở sau lưng. Cô từ từ tiến lên vài bước đứng sau lưng anh và không lên tiếng.

Lăng Diệu sờ đám lông trên người Tiểu Hắc. Nó cúi đầu ăn cơm rất ngon lành. Anh đứng dậy đối mặt với Tô Ly và hỏi: “Cô có việc tìm tôi sao?”

Tô Ly gật đầu: “Lát nữa anh định đi đâu?”

Lăng Diệu chống nạnh đứng dậy, đặt chân ở phía trước và phía sau Tô Ly khiến cô có cảm giác mình bị vây lại.

“Tuần tra trong núi.” Anh đáp lại một cách ngắn gọn. Hình như anh biết cô định hỏi gì nên đã bổ sung thêm: “Đừng xuống núi.”

Tô Ly nhìn lớp tuyết đọng lại trên đường, cô cũng chẳng trông mong vào việc xuống núi. Cô hỏi: “Anh lái xe ra ngoài sao?”

“Ừ.”

Tô Ly nhìn anh một cách khó hiểu: “Không phải anh bảo một khi lên đường chiếc xe sẽ biến thành xe đồ chơi à?”

Cô vẫn nhớ như in những lời châm chọc của anh ngày hôm ấy.

Thế mà giờ phút này anh lại nói: “Đó là do xe của cô không đủ lực bám để leo dốc cộng thêm kỹ thuật phi xe vào ổ gà, cô thấy có thể so sánh được sao?”

Tô Ly đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc. Không phải cô ngu vì không biết lái xe mà là theo chân kẻ cướp vào trong núi còn bị người khác nói không ra gì.

Nhưng cô không nổi giận mà chỉ tích tụ từng luồng khí nóng trong lòng còn ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười thản nhiên: “Anh đừng lừa tôi. Thời tiết thế này thì chẳng ai lên núi chơi cả. Anh đi tuần thì gặp được chuyện gì cơ chứ. Chẳng lẽ anh nuôi phụ nữ trong sơn động nên bây giờ phải đi cung cấp lương thực cho người ta?”

Lăng Diệu nhìn thẳng vào mắt cô và không nói gì.

Tô Ly lại nở nụ cười. Cô quay đầu đi chỗ khác và tự tin bước đi: “Anh dám đánh cược với tôi không?”

Anh không biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì: “Đánh cược gì?”

“Nếu tôi đoán đúng mục đích anh ra ngoài…”

Lăng Diệu cau mày.

Cô quay đầu lại nhìn anh và nói tiếp: “Anh phải dẫn tôi theo.”