P
hù Niệm Niệm vội vàng quay đầu, loại khả năng này nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là một mực dùng lý trí thuyết phục mình, nhưng mà tình huống thường thường vẫn vượt ngoài ý định, Nhiễm Chính thật sự tới.
Phù Yến Yến từ nhỏ đến lớn chưa từng làm trò cười cho thiên hạ như lúc này, bây giờ lại ngay trước mặt biểu ca Chu Ninh Trạo, lại thấy Nhiễm Chính xuất hiện ở trước mặt, cả người nhào vào trên mặt đất nửa ngày cũng không có lấy lại tinh thần, chỉ có thiếp thân tỳ nữ của nàng vội vàng tiến lên đỡ nàng dậy.
Nhiễm Chính bỏ tay ra hướng phía trước bước mấy bước, đứng ở nên cạnh Phù Niệm Niệm, hắn chỉ khoác một chiếc áo sẫm màu, lại không thể che hết tướng mạo như ngọc.

Đứng ở bên trên Chu Ninh Trạo cũng ngây người, đường đường Dĩnh Vương thế tử, tự nhiên khí chất phi phàm, nhưng Chu Ninh Trạo cũng không biết vì cái gì, trong lòng lại ẩn ẩn có chút tự ti mặc cảm.

Hai người đồng thời đứng ở trong phòng, một người áo gấm, một người y phục giản dị, bỗng nhiên tạo thành cực hạn tương phản, phảng phất khác biệt một trời một vực.
Nghe tiếng động Bạch Trà cùng Mạt Lỵ lúc này mới mang theo Nhuyễn Nguyễn ra, Bạch Trà vừa muốn nhặt miếng ngọc vỡ trên đất lên, lại bị Mạt Lỵ nhẹ nhàng ngăn lại, nhặt lại thay nàng.
Mạt Lỵ đem ngọc vỡ đưa tới trước mặt Chu Ninh Trạo.
"Thế tử, đây là đồ vật của ngài."
"Mạt Lỵ, Ngọc đã nát, đi lấy đồ vật lại mặt của phu nhân chọn khối tốt nhất bên trong đưa cho thế tử đi." Nhiễm Chính nhàn nhạt nói một câu, nghe không ra là ngữ khí gì.
Chu Ninh Trạo lại khoát khoát tay, "Chuyện này không cần, muội muội cũng không phải cố ý, nếu ta níu lấy không thả, cái đó ngược lại là không phóng khoáng."
Hắn trên miệng nói lời này, trong mắt lại không ngừng đánh giá Nhiễm Chính.

Nguyên lai đây chính là người hai năm này trong triều như cá gặp nước Nhiễm Chính, với cái tuổi đó nhẹ nhàng liền được gia phong làm quan trạng nguyên, là người Đại Minh đặc biệt duy nhất không có từ Hàn Lâm viện lên liền trực tiếp nhập các Đại học sĩ.
Người Phù gia muốn trèo lên quả nhiên là không tầm thường.
Phù Yến Yến được nâng đỡ vừa vội vừa tức, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn qua Nhiễm Chính, hàng vạn lời muốn nói đến bên miệng lại không sao thốt ra được.


Trong mắt nàng Nhiễm Chính rõ ràng đang cười, nụ cười treo ở trên mặt hắn hài hòa như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ nhìn một chút, Phù Yến Yến đã cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra.
Nàng đang sợ.
Sợ là nguyên bản người này sẽ trở thành phu quân của nàng.
Đang lúc Chu Ninh Trạo cùng Nhiễm Chính một câu lại một câu nói chuyện, Anh quốc công Phù Cận Thiên cũng đến.
Phòng nhỏ của Phù Niệm Niệm lập tức chật chội, không nghĩ tới hôm nay một chút có thể đưa tới nhiều người như vậy.

Phù Cận Thiên hiển nhiên cũng cảm thấy hành vi thế này không hợp đạo đãi khách, vội vàng hướng Nhiễm Chính làm ra cái tư thế "Mời" "Còn xin thế tử cùng Nhiễm thiếu phó đến chính sảnh uống trà nói chuyện, nếu không chê, sau đó liền có thể dùng cơm trưa trong phủ."
Phù Cận Thiên cho tỳ nữ của Phù Yến Yến một cái liếc mắt ra hiệu, tỳ nữ kia liền vội vàng đưa Phù Yến Yến trở về phòng, một bên khác bọn hạ nhân cũng đem Chu Ninh Trạo đón đi.
Nữ nhi của Quốc công phủ sai gả, việc này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, Phù Cận Thiên chỉ sợ đang từ thân gia biến thành oan gia, vậy liền cái được không bù được cái mất.

Ngày trước phái người đi Nhiễm gia truyền lời đều bị Nhiễm Chính đuổi trở về, Phù Cận Thiên đoán không được thái độ của Nhiễm Chính đến tột cùng là gì, cho nên vừa nghe nói Nhiễm Chính cùng Phù Niệm Niệm lại mặt, liền lập tức tới tìm người.
Phù Niệm Niệm sẽ không thể tự nhiên xuất hiện ở bên trong kiệu hoa của Phù Yến Yến, việc này quốc công phủ không thoát khỏi liên quan, cho nên Phù Cận Thiên mấy ngày nay đem sự tình đè ép để điều tra cho rõ ràng nhiều lần, nhưng lại vẫn không thể tìm ra bất cứ sơ hở gì.
Phù Cận Thiên trong lòng cảm thấy phía sau chuyện này chắc chắn có một kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ, bằng vào một mình Phù Niệm Niệm, không có khả năng hoàn thành.
Nếu nói là Nhiễm gia làm, khó khăn phí sức như vậy chỉ vì cùng Anh quốc công phủ trở mặt, không khỏi cũng quá được không bù nổi mất.

Trước mắt Phù Yến Yến bị thay cưới, ai cũng hoài nghi không đến trên người nàng, nhưng Phù lão phu nhân chưa hẳn sẽ không nghĩ ra ý tưởng này, một bên có thể để hắn - Anh quốc công mất hết thể diện, một bên lại cho phép Phù Niệm Niệm gả cho vị hôn phu tốt mà có kiếp sau cũng cầu không được, đem Phù Niệm Niệm lôi kéo đến bên cạnh bọn họ đi.
Phù Cận Thiên hoài nghi tới, nhưng hắn có chút không chắc chắn.


Phù lão phu nhân làm sao để cho ấu nữ của mình Phù Yến Yến bị người chỉ chỉ trỏ trỏ? Trừ phi các nàng cũng sớm đã tính toán tốt cho cửa hôn sự tiếp theo của Phù Yến Yến, cứ như vậy, nếu như Nhiễm Chính chướng mắt Phù Niệm Niệm là thứ nữ, Phù Yến Yến liền có thể mang tới Nhiễm gia, nếu là Nhiễm Chính không nguyện ý, Phù Yến Yến quay đầu liền có thể gả cho người khác, dù sao đối với các nàng mà nói là trăm lợi mà không có một hại, mà giải quyết tốt hậu quả lại là việc của Anh quốc công hắn.
Sau đó, Phù Cận Thiên liền thấy ở trong phòng Phù Niệm Niệm Phù Yến Yến cùng Chu Ninh Trạo lôi lôi kéo kéo.
Hết thảy đều thuận lý thành chương, Phù Cận Thiên có một nháy mắt thất thần, phát giác mình giống như bị người bày trò ngầm đâm cho một đao.
"Thiếu phó cùng Niệm Niệm lại mặt, không thể đi ra ngoài đón, là ta tiếp đãi không chu đáo." Hắn nở nụ cười khổ.
"Nguyên lai quốc công gia còn biết hôm nay là ngày ta cùng Niệm Niệm lại mặt?" Nhiễm Chính nụ cười không giảm, "Nhiễm Chính còn tưởng rằng quốc công gia một ngày trăm công ngàn việc, đã đem việc này quên mất không còn một mảnh."
"Thiếu phó nói đùa, chuyện quan trọng như vậy, ta làm sao lại không nhớ rõ?" Phù Cận Thiên vội vàng cười làm lành, "Thiếu phó là là khách quý của phủ chúng ta, Niệm Niệm lại là ấu muội của ta, về tình về lý, cũng không thể chậm trễ tiếp đón các ngươi."
"Nhưng ta lại nhìn thấy đã chậm trễ." Nhiễm Chính thần sắc không thay đổi, ngữ khí không mặn không nhạt, "Nguyên lai Quốc công gia nói đem Tam tiểu thư gả cho Nhiễm Chính, nhưng hết lần này tới lần khác đem Tứ tiểu thư đưa tới, sự việc ngay trước mắt, chẳng lẽ là quốc công coi Nhiễm Chính thành một tiểu bối lỗ mãng càn rỡ tùy tiện đuổi?"
Phù Cận Thiên sững sờ, nghĩ thầm Nhiễm Chính đã đến, quả nhiên đề cập đến chuyện này.
Phù Niệm Niệm liền đứng ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn.
Phù Cận Thiên chắp tay hành lễ, "Thiếu phó nói đùa, Niệm Niệm chính là tiểu muội mà gia phụ ta thương nhất, thiếu phó là người thế nào? Anh quốc công phủ sao lại dám lừa gạt thiếu phó? Chỉ là việc sai gả này, thật sự là ta sơ suất, không biết chỗ nào nhầm lẫn, đem Niệm Niệm mang tới Nhiễm phủ.

Bây giờ quốc công phủ chỉ nguyện có thể đền bù sai sót này, nếu thiếu phó không chê, chúng ta lại mang đại kiệu tám người khiêng, đem Yến Yến cũng đưa qua."
"Đưa qua? Lấy cái danh phận gì đưa tới?" Nhiễm Chính hỏi được khiêm cung lễ phép, Phù Cận Thiên lại chỉ cảm thấy khó xử.
"Cái này.."
"Các ngươi muốn cho ta nạp Niệm Niệm làm tiểu thiếp, tái giá với phù Tam tiểu thư làm chính thê? Vậy các ngươi đem Niệm Niệm thành cái gì? Người khác nhìn Nhiễm Chính ta như thế nào?" Lời nói Nhiễm Chính không nhanh không chậm, giọng nói cũng cực kì lạnh lùng, "Cuối cùng là muốn đền bù sai sót? Hay là muốn cho người ta xem trò cười của Nhiễm gia ta? Quốc công gia phạm sai lầm ngược lại muốn làm khó ta?"
"Thiếu phó suy nghĩ chu đáo cẩn thận, Cận Thiên hổ thẹn." Tính toán này không thể được, Phù Cận Thiên đành phải bất động thanh sắc xoa xoa mồ hôi trên trán, đi một bước nhìn một bước.
Từ sau khi Tô gia sụp đổ, Phù gia đều là phụ thuộc vào Nhiễm gia mới có thể ngồi tốt cái ghế quốc công gia này.

Tính tình Nhiễm Chính tuy tốt, có thể có được ngày hôm nay, Phù Cận Thiên cũng biết hắn tuyệt không phải người dễ trêu chọc, dạng người này hắn tuyệt đối không thể tùy tiện đắc tội.

Bất quá cũng may Nhiễm Chính cũng không cố ý làm khó, chỉ là Phù Cận Thiên trong lòng lập tức sáng tỏ, nói đến mức này, muốn cho Nhiễm gia cưới Phù Yến Yến đã là chuyện không thể nào.
Phù Cận Thiên lại khách khí vài câu, cuối cùng chỉ có thể bẽ mặt rời đi.
Nhuyễn Nguyễn lúc này mới chạy đến trước mặt Nhiễm Chính, ngẩng đầu dò xét hắn, giống nhìn thấy bảo vật gì mới lạ, nửa ngày rốt cục há miệng hỏi: "Ca ca, ngươi là ai nha?"
Phù Niệm Niệm vội vàng ngồi xổm người xuống nói với Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn, không đươc vô lễ, đây là thiếu phó đại nhân."
Nhuyễn Nguyễn hướng Phù Niệm Niệm gật gật đầu, lại ngẩng đầu hỏi Nhiễm Chính, "Ca ca, thiếu phó là cái gì?"
"Thiếu phó, chính là quan rất rất lớn."
"So với phủ quốc công chúng ta còn lớn hơn sao?"
Phù Niệm Niệm nhất thời bị Nhuyễn Nguyễn hỏi đến nghẹn lời, ở trong đó quan hệ rắc rối phức tạp, Phù Niệm Niệm lại cũng không biết nên giải thích làm sao cho Nhuyễn Nguyễn, nàng đang sầu muộn, Nhiễm Chính đã thuận thế ngồi xổm ở bên người Phù Niệm Niệm hướng về phía Nhuyễn Nguyễn cười, giọng nói ấp áp: "Thiếu phó không phải quan lớn gì, tỷ tỷ chỉ là muốn nói cho ngươi Kẻ tôn kính ta ta tôn kính lại, Nhuyễn Nguyễn kính người khác, người khác cũng tự sẽ đến kính ngươi."
Nhuyễn Nguyễn cái hiểu cái không gật đầu, hắn nhìn kỹ Nhiễm Chính, chỉ cảm thấy đại ca ca trước mặt vừa thân thiết vừa ôn nhu, cho nên cũng hướng Nhiễm Chính toét miệng cười lên.
Hắn nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Nhiễm Chính nói: "Thiếu phó ca ca, ngươi về sau có thể hay không thường xuyên đến phủ chúng ta chơi?"
"Nhuyễn Nguyễn.." Phù Niệm Niệm âm thầm hướng Nhuyễn Nguyễn lắc đầu, khuyên bảo hắn không được thất lễ.

Ở trong trí nhớ Phù Niệm Niệm, Nhiễm Chính từ trước đến nay luôn để ý đến quy củ, mặc dù tính tình ôn hòa, nhưng cũng chưa thấy qua hắn cùng ai thân thiết.

Nhuyễn Nguyễn tùy tiện cùng hắn thân cận, làm không tốt sẽ chọc cho Nhiễm Chính không vui.
Nhưng mà Nhiễm Chính lại cũng không để ý, trên mặt hắn ý cười càng đậm hơn, lập tức liền nói: "Kia Nhuyễn Nguyễn có muốn tới phủ ta làm khách hay không?"
Lời này vừa nói ra, Phù Niệm Niệm cùng Bạch Trà đứng ở bên trên liên tiếp sửng sốt.

Hai chủ tớ có chút kinh ngạc nhìn đối phương, trong lòng đều là hàng vạn suy nghĩ.
Bạch Trà từ lúc nhìn thấy Nhiễm Chính đã cảm thấy kinh động tướng mạo hắn như thấy thiên nhân, về sau tiếp xúc ngắn ngủi mới phát hiện, Nhiễm Chính tính tình càng là ôn nhuận như ngọc, liền ngay cả vừa rồi cùng Phù Cận Thiên nói chuyện cũng là không kiêu ngạo không tự ti nho nhã lễ độ, bất động thanh sắc ở giữa liền làm chỗ dựa cho Phù Niệm Niệm.
"Thật có thể đi nhà thiếu phó ca ca chơi sao?" Nhuyễn Nguyễn một mặt mừng rỡ, nhưng lại rất nhanh nghiêng đầu đi dò xét vẻ mặt Phù Niệm Niệm, bên trong ánh mắt tràn ngập kỳ vọng.

"Đương nhiên có thể." Nhiễm Chính đưa tay kéo Nhuyễn Nguyễn ôm hắn lên, "Thiếu phó là quan rất lớn rất lớn, tỷ tỷ ngươi cũng phải nghe theo ta."
Nhiễm Chính đang lúc nói chuyện thuận theo ánh mắt Nhuyễn Nguyễn cùng nhau nhìn về phía Phù Niệm Niệm, không biết thế nào, Phù Niệm Niệm cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, nàng liền quay mặt qua chỗ khác vụng trộm nhếch miệng cười.
Trong mắt Nhiễm Chính lộ ra một loại dịu dàng.
Hắn nói: "Niệm niệm, đem đồ vật của ngươi đều mang đi đi."
Phù Niệm Niệm quay đầu nghiêm túc nhìn Nhiễm Chính, chỉ cảm thấy lời nói này của hắn dường như xuất phát từ nội tâm, không có thái độ cao cao tại thượng, nói đến rất chân thành, một nháy mắt khiến Phù Niệm Niệm có ảo giác đây là chuyện quan trọng nhất.
"Quốc công mới vừa nói trong phủ chuẩn bị ăn trưa, nếu là lại mặt, theo quy củ, Niệm Niệm có phải cũng nên gặp qua phu nhân?" Phù Niệm Niệm đột nhiên cảm giác được mình được tiếp thêm sức mạnh, liền nói thêm: "Ta còn muốn..

thay mẫu thân bồi thêm đất cho diên vĩ trồng ở hậu viện."
"Vậy chúng ta làm từng cái từng cái một." Nhiễm Chính không phản đối.
Phù Niệm Niệm mím môi gật gật đầu, trong mắt mang theo vui vẻ không thể che hết.
Mặc dù đều là chuyện đời trước đã trải qua, nhưng lựa chọn khác biệt lại khiến cho mọi chuyện hoặc nhiều hoặc ít thay đổi.

Đời trước Phù Niệm Niệm cùng Nhiễm Chính tiếp xúc rất ít, sau đó lại chết ở trong tay Tô Huyên nên luôn luôn lo lắng hãi hùng, cho nên từ lúc sai gả vào nhiễm phủ mấy ngày nay, nàng chưa từng thật sự thả lỏng trong lòng.

Chỉ là tuy sai gả, Nhiễm Chính vẫn như cũ thật tình đối đãi nàng, mấy ngày nay cùng Nhiễm Chính ở chung, Phù Niệm Niệm ẩn ẩn cảm thấy hắn tựa hồ thật là người đáng giá để phó thác.
Hiện nay Nhiễm Chính nói rõ muốn làm núi dựa của nàng, Phù Niệm Niệm liền tự giác lại khéo léo đứng ở sau lưng hắn.
Ăn trưa bố trí tại chính sảnh, trừ Chu Ninh Trạo đã rời đi, toàn bộ người Phù gia đều đã đến đông đủ, Phù Cận Thiên cùng mẫu thân mình đang nói gì đó, Phù Diên Diên dỗ dành ấu tử còn trong tã lót không để ý tới cái khác.

Lão phu nhân ngồi ở bên trái Phù Cận Thiên, mà Phù Yến Yến mới khó xử Phù Niệm Niệm thì đã đổi cách ăn mặc một lần nữa, đổi sang bộ quần áo mới tươi sáng hơn, ngồi trong phòng nhất là nổi bật nhất.
Tỳ nữ thay Nhiễm Chính vén rèm lên, trong sảnh liền lập tức yên tĩnh.
"Nhiễm thiếu phó tới." Phù lão phu nhân vội vàng lấy khuôn mặt tươi cười tiếp đón, mời Nhiễm Chính ngồi xuống, lại rất chu đáo để cho người ôm Nhuyễn Nguyễn đi sang một bên ghế khác ngồi, lúc này mới thân thiện ân cần thăm hỏi Nhiễm Chính..