Không ai biết, Ôn Nghiên hâm mộ nhất là cảnh nhà người ta cãi nhau, vì nhà anh…

Ngay cả cãi nhau cũng không, bầu không khí luôn có một sự lạnh nhạt thuần túy.

Về sau Ôn Nghiên mới biết, anh là sự cố ngoài ý muốn khi cha mẹ anh còn trẻ, còn ham chơi bời, lúc đó vẫn chưa thịnh hành việc phá thai nên hai người đã bất đắc dĩ lấy nhau vì sai lầm đó.

Hôn nhân không có tình yêu giống như đêm dài bất tận không thấy ánh sáng, trải nghiệm không tốt đẹp này từ lâu đã trút hết lên người đứa trẻ.

Ba người lúc ở nhà thường xuyên im lặng, không nói năng gì.

Thi thoảng thầy cô sẽ cho những bài tập để cha mẹ và con cái cùng hoàn thành, Ôn Nghiên cầm bài tập đi tìm mẹ, người phụ nữ ấy ngẩng lên cười dịu dàng: “Xin lỗi, mẹ đang làm việc.”

Anh lại chuyển sang một phòng khác, nhưng chưa kịp vào đã nghe người đàn ông ấy từ chối: “Bố đang bận, ngoan, con nhất định sẽ hoàn thành một mình được.”

Nhưng lúc đó anh còn quá nhỏ, còn tưởng mọi gia đình đều như vậy, mãi khi anh lên lớp 2, nhìn thấy bố mẹ bạn bè đến đón họ tan học, một nhà ba người nói cười vui vẻ, anh mới hoảng hốt nhận ra…

Ồ, hóa ra tình thân là thế này.

Trong lòng Ôn Nghiên, bố mẹ anh là những người cực kỳ thành công, đều có thành tựu trong lĩnh vực của riêng họ.

Anh nghĩ, có phải vì bản thân chưa được xuất sắc nên mới không thu hút được ánh mắt của họ?

Anh bắt đầu nghiêm khắc yêu cầu bản thân, tranh thủ làm tốt nhất mọi việc, chỉ để có được một câu khen ngợi của họ.

Ban đầu cách này quả thực hữu hiệu, sau đó dần dần mất tác dụng…

Giống như anh có nỗ lực đến mấy thì cũng không được họ quan tâm nữa. Không giống những người khác, không cần phải làm gì thì cũng giành được sự quan tâm ngập tràn của người nhà.

Chín tuổi, cha mẹ lần lượt đi Mỹ làm việc, ở phố Wall sang trọng nhất. Từ đó họ càng ít liên lạc hơn nữa.

Hai người họ bỏ Ôn Nghiên lại nhà ông ngoại.

Ông ngoại vốn đã không thích con rể, nên thái độ dành cho cháu ngoại tất nhiên không tốt đẹp gì, chỉ không bạc đãi anh trong cuộc sống thôi.

Ôn Nghiên không biết số phận mình thế nào mà dù có bao nhiêu người thân, lại không có một ai thực sự quan tâm anh.

Cha mẹ vốn từng đề nghị anh đi Mỹ học, nhưng Ôn Nghiên không muốn - ở trong nước chí ít anh còn có bạn bè để chơi, ra nước ngoài thì thật sự không có gì cả.

Anh không trông mong hai người kia sẽ quan tâm chăm sóc mình.

Ngày tháng cũng bình an trôi qua.

Tuy trong lòng oán hận nhưng Ôn Nghiên về mong chờ mỗi năm cha mẹ quay về thăm mình.

Sinh nhật 12 tuổi, bố nói sẽ tự tay cắt bánh kem với anh.

Ông thường chỉ về nhà mỗi năm một lần, Ôn Nghiên vừa mong chờ vừa kích động.

Lúc tan học về nhà, hộp bánh kem màu trắng đã nằm trên bàn.

Bố về rồi sao?

Anh hào hứng lao vào nhà, đẩy tung cánh cửa phòng ngủ…

Nụ cười chưa kịp hình thành đã đông cứng ở khóe môi.

Bố và dì nhỏ đang ôm nhau trên giường, hoảng hốt luống cuống nhất thời không tách nhau ra được, da thịt trắng trẻo đâm nhói mắt anh.

Về sau cảnh náo kịch đó kết thúc ra sao, Ôn Nghiên đã không còn nhớ.

Anh chỉ nhớ mặt bố sa sầm, ra lệnh: “Quên hết những gì con đã thấy đi.”

Nực cười quá thể, anh lại trở thành kẻ phạm lỗi.

Người đó nghĩ rằng quay về mừng sinh nhật anh đã là đại phát từ bi, anh không nên đẩy cánh cửa kia ra, đúng không?

Anh buồn nôn đến mức phản ứng si.nh lý, suy sụp muốn nôn nhưng không nôn ra được, buổi tối co ro trong chăn lặng lẽ khóc cả đêm.

Không phải đau lòng vì sự phản bội của bố, mà là cuối cùng đã nhận thức rõ – bố không yêu anh.

Còn mong ông ta suy nghĩ đến cảm nhận của anh sao?

Đừng mơ nữa, tỉnh lại đi.

Anh hiếm khi khóc, nhưng hôm đó thực sự có phần không kiểm soát được. Nỗi đau quá sâu sắc, ký ức thì lại mơ hồ, chỉ cảm giác trong tim có thứ gì đó đã vỡ tan.

Mỉa mai là, sau đó anh lại vô tình bắt gặp cảnh mẹ ngoại tình.

Người phụ nữ vẫn còn nằm che đậy, còn anh thì nhanh chóng hiểu ra.

Vẫn luôn biết cặp vợ chồng này không hòa hợp, thôi thì mạnh ai nấy chơi cũng xem là trọn vẹn.

Nội tâm anh thậm chí còn có một sự cân bằng biế.n thái – chỉ có một người không chung thủy thì hình như không công bằng cho lắm.

Chỉ có một người không yêu anh, hình như cũng không quá công bằng.

Ôn Nghiên xưa nay là người thông minh biết dừng đúng lúc, sẽ không biết rõ phía trước là ngõ cụt mà vẫn đâm đầu chảy máu làm gì.

Trong mười mấy năm dài đằng đẵng này, anh dần học được một việc – lạnh nhạt là cách bảo vệ tốt nhất, chỉ cần không đòi hỏi gì về tình cảm thì mãi mãi sẽ không bị tổn thương.

Nhưng trước khi anh hiểu rõ đạo lý này thì anh đã lớn lên thành một người vô cùng tinh tế, giả tạo.

Ban đầu, có lẽ chỉ vì muốn lấy lòng hai người đó nên hèn mọn khao khát họ có thể nhìn mình một chút.

Về sau mặt nạ này như tan vào trong xương tủy, xé bỏ sẽ rất đau.

Anh cảm thấy như thế rất ổn, không còn cố ý thay đổi bản thân nữa.

Nhưng lúc nào cũng có một âm thanh đang chế nhạo bản thân – nội tâm trống rỗng, bên ngoài dù đẹp đến mấy cũng có ích gì.

Kể đến chuyện sau này, giọng Ôn Nghiên cũng nhẹ nhõm hơn, thậm chí còn thoáng nở nụ cười.

Kỷ Đinh thấy tim đau nhói từng cơn, như một con mèo dụi vào ngực anh: “Không muốn cười thì đừng cười nữa.”

Người đàn ông khựng lại, khóe môi từ từ trễ xuống, mím thành một đường.

Đôi mắt cô bé quá trong trẻo, không hề che giấu gì với anh, Ôn Nghiên cụp mắt xuống: “Em đang thương hại anh à?”

Anh cau mày, để lộ vẻ đau buồn: “Anh không thích bị thương hại.”

“Không, em đang thương xót anh.” Kỷ Đinh đặt tay lên ngực anh, nói khẽ, “Vì yêu anh, nên mới thương anh.”

Đôi mắt Ôn Nghiên như rúng động, cằm siết chặt lại để lộ một vẻ chịu đựng.

Tim anh như một tòa tháp cô độc xám xịt, mạnh mẽ đến mức thời gian không thể vùi lấp, nhưng lại yếu đuối đến mức có thể sụp đổ chỉ vì một câu nói.

Mà cô, chính là nguồn cơn của mọi sự sụp đổ rồi sống lại.

Ôn Nghiên nắm lấy vai cô, khẽ nói: “Trước khi gặp em, anh chính là một con quái vật không có tình cảm.”

Anh ôm chặt Kỷ Đinh vào lòng, lẩm bẩm: “Anh không biết yêu, là em đã dạy anh.”

“Anh không phải quái vật, anh là anh A Nghiên tốt đẹp nhất của Đường Đường.” Cô dịu dàng đáp, “Là người mà năm 16 tuổi em đã yêu mến, em nhìn anh ấy cứ như nhìn thấy mọi điều tuyệt vời nhất của thế gian.”

Cơ thể Ôn Nghiên run lên.

Hóa ra, ánh sáng của anh đã hạ phàm từ rất lâu rồi.

Trên thế gian vẩn đục này sao lại có một người trong trắng như cô chứ?

Khiến người ta cảm thấy yêu cách nào cũng không đủ, muốn giao hết tính mạng cho cô.

Anh bất giác nghĩ – mình đã yêu cô từ bao giờ?

Là lúc hội thao, bữa tiệc đầu năm học, hay là lần đi Iceland? Có lẽ là sớm hơn nữa, không chừng trong thời gian cấp 3 đầy rẫy những hiểu lầm, anh đã đắm chìm rồi.

Hóa ra anh đã yêu cô lâu như thế, lâu tới mức cô đã để lại dấu vết sâu đậm trong cuộc đời anh, không ai có thể xóa bỏ.

Ôn Nghiên nhìn cô chăm chú, Kỷ Đinh tưởng anh vẫn thấy đau buồn nên đưa tay ra ve vuốt mi tâm của anh.

Cô ôm anh như dỗ dành một đứa bé: “Em đây, anh.”

Hàng mi Ôn Nghiên rung rung, yết hầu chuyển động, rồi chậm rãi nói: “Hôn anh đi, được không?”

Kỷ Đinh nhìn đôi mắt ướt của anh, trong lòng vừa chua xót vừa dịu dàng – yêu cầu này làm sao từ chối được đây.

Cô áp sát tới, hôn lên má anh. Sau đó chuyển sang môi anh, động tác nhẹ nhàng như an ủi.

Thực ra đến giờ Kỷ Đinh vẫn có chút không tin rằng cô đã thực sự hẹn hò với anh A Nghiên rồi, họ còn tự nhiên làm những việc những cặp tình nhân hay làm.

Cô chưa từng nghĩ rằng hóa ra hôn nhau cũng có ma lực, sẽ khiến người ta say đắm.

Ôn Nghiên giữ chặt cô, nhắm mắt, để lại những dấu hôn nóng bỏng, Kỷ Đinh cũng ôm cổ anh đáp trả, phản ứng này càng đốt cháy anh hơn nữa.

Anh cảm nhận được sự khao khát trong lòng – muốn ra sức chiếm lấy cô, muốn cô chỉ thuộc về một mình anh.

Ôn Nghiên không muốn dọa sợ cô bé của mình, nhưng thật sự nóng quá không chịu nổi, anh khàn giọng nói bên tai cô: “Giúp anh đi, được không?”

Nửa tiếng sau.

Trong tiếng cười khe khẽ của người đàn ông, Kỷ Đinh đỏ mặt nằm co trên sofa, dáng vẻ cạn lời muốn bùng cháy.

Lần đầu cô yêu đương, làm gì cũng lóng ngóng, trong lòng thực sự xấu hổ muốn chết.

Ôn Nghiên giơ tay định ôm cô cũng bị cô tránh né, rèm mi cong của cô rung rung, ôm đầu gối ngồi đó như một con đà điểu nhỏ dễ thương vùi đầu vào cát.

Trời ơi, sao lại thế này!!!

Kỷ Đinh tủi thân: “Anh bắt nạt em.”

“À.” Ôn Nghiên nắm những đầu ngón tay cô, hôn lên, khóe môi nhướng thành đường cong, “Nhưng anh cứ thấy em là muốn bắt nạt, làm sao đây?”

Kỷ Đinh: “!!!”

Trước kia anh có vậy đâu!!!

Cô muốn khóc!!!

Ông trời ơi, có thể trả lại cho cô anh A Nghiên nho nhã lịch thiệp dịu dàng không?

Vẫn chưa tham quan hết chung cư của Ôn Nghiên nên ăn sáng xong, Kỷ Đinh đi vòng vòng khắp nơi.

Lát sau cô rút ra kết luận – đây là một nơi rất có phong cách.

Thảm lông cừu mềm mại, ghế bằng da thật sang trọng, đèn chùm pha lê rực rỡ, khắp nơi đều toát ra mùi vị tiền bạc.

Nhưng mà, thiếu cảm giác “nhà”.

“Anh ơi, em muốn thêm chút đồ ở đây, được không?”

Nhìn cô bé ra dáng nữ chủ nhân ngôi nhà, Ôn Nghiên cong môi cười, giọng dịu dàng: “Đương nhiên là được, em muốn thêm gì?”

“Chính là hoa cỏ, đồ trang trí v.v…”

Anh thành thật nói: “Hoa cỏ thì anh lo là không chăm nó sống nổi.”

Kỷ Đinh mím môi.

Quả thật, anh quá bận, ngay cả bản thân cũng chưa chăm sóc xong.

“Em có thể giúp anh chăm chúng.” Cô nói.

“Ý em là, em sẽ thường tới đây?” Ôn Nghiên lập tức cười tươi, “Hay là, em muốn dọn tới đây ở?”

Kỷ Đinh suýt sặc – nhanh quá rồi, ngày đầu xác định quan hệ đã ấy ấy, ngày hôm sau thì bắt đầu nói tới chuyện sống chung.

Hỏa tiễn lên trời cũng không nhanh bằng.

Anh A Nghiên quả nhiên làm việc nhanh, gọn, lẹ.

Môi cô mím lại: “Thôi vậy, anh không chăm nổi thì đừng chăm nữa, chăm bản thân cho tốt đã.”

Không thể để anh lợi dụng được, hừ.

Ôn Nghiên bước tới ôm lấy Kỷ Đinh, cằm gác lên hõm vai cô, nhè nhẹ dụi vào một bên mặt cô: “Anh không chăm sóc nổi chính mình.”

Anh lại giở trò làm nũng rồi!

Tai Kỷ Đinh nóng lên, cơ thể căng cứng, nghiêm túc nói: “Vậy thì sao?”

“Cần em chăm sóc anh.” Hình như anh cười, giọng ậm ừ nghe không rõ, “Kiểu 360 độ toàn diện, từ ngoài vào trong, từ linh hồn đến thể xác.”

Kỷ Đinh: “…”

Trời! Vô liêm sỉ!

Thấy mặt cô bé đỏ muốn rỏ máu tới nơi, Ôn Nghiên khẽ cười, buông cô ra, “Anh xuống lầu mua ít đồ.”

“Sao ạ?” Kỷ Đinh hào hứng, “Em cũng muốn đi.”

“Chỉ là ít đồ dùng thôi.” Ôn Nghiên ân cần nói, “Cơ thể em còn khó chịu, thôi để anh đi.”

“Ồ.”

Lần này Kỷ Đinh không dám nài ép nữa, đến lúc đó chân nhũn ra đi không nổi thì người này lại chọc ghẹo cô.

Ôn Nghiên đi rồi, cô ngồi trên sofa nhàm chán xem điện thoại để giết thời gian.

Trong wechat chất đầy tin nhắn chưa đọc, còn có mấy cuộc gọi nhỡ của các bạn cùng phòng.

Chết rồi! Tối qua cô không về phòng ngủ, chắc chắn là họ lo lắm!

Kỷ Đinh vội nhắn tin báo bình an.

Thư Văn: [Lo chết bọn mình rồi, cũng may chưa báo dì quản lý, nếu không thì to chuyện.]

Đinh Linh: [Hừ, có phải cậu có ‘chó’ bên ngoài không?! Nếu không thì sao lại hết yêu bọn tớ rồi!]

Thái Thụy Kỳ: [Nếu cậu không giải thích làm hài lòng bọn tớ được thì, hà hà.]

Cái “hà hà” này rất linh.

Kỷ Đinh phải dỗ dành mãi mới xoa dịu được ba cô bạn đáng yêu, hứa hẹn sẽ khao một bữa thịnh soạn.

Lần lượt trả lời hết tin nhắn của câu lạc bộ, Kỷ Đinh thấy chín giờ hơn Lý Hạo liên tục gửi mấy tin nhắn cho cô.

Nội tâm cô gần như theo phản xạ thấy buồn nôn, nhưng vẫn mở ra xem.

Lý Hạo: [Xin lỗi Kỷ Đinh, hôm qua uống say, có thể đã làm những việc khiến em thấy phản cảm, xin hãy tha lỗi!]

Lý Hạo: [Sau này anh tuyệt đối không làm phiền em nữa!]

Lý Hạo: [Gửi lời cho đàn anh Ôn Nghiên rằng anh sẽ nhớ những lời anh ấy nói!]

Kỷ Đinh cười lạnh, không trả lời mà chặn anh ta luôn.

Lúc này Ôn Nghiên đẩy cửa đi vào, thấy sắc mặt cô khó chịu thì nhíu mày hỏi: “Đường Đường, ai chọc em không vui hả?”

“Không có gì ạ.” Kỷ Đinh nhếch môi, “Lý Hạo nhắn tin, nói là mong em tha lỗi.”

Sắc mặt Ôn Nghiên sa sầm: “Xóa hắn đi.”

“Dạ, đã xóa rồi.” Kỷ Đinh như nhớ ra gì đó, nói với vẻ lo âu, “Hôm qua anh đánh anh ta, thật sự không sao chứ?”

Anh đặt đồ xuống, ngồi xuống ôm lấy cô: “Không sao.”

Kỷ Đinh bĩu môi: “Vậy cho dù khám nghiệm vết thương không có, anh cũng không sợ nhà anh ta có tiền, sẽ trả thù anh hay sao?”

“Nhà hắn chẳng có gì cả.”

“Sao anh biết?”

Giọng Ôn Nghiên nhàn nhạt: “Từ việc ăn mặc có thể nhận ra loáng thoáng, và còn…”

Mắt anh sẫm lại: “Lần trước ở tòa nhà C thấy em và hắn ở cạnh nhau, anh không nhịn được đã điều tra một chút. Hắn đến từ thành phố cấp 2, cha là dân thất nghiệp, mẹ là giáo viên Mỹ thuật tiểu học, trong nhà còn có một em trai đang học tiểu học. Anh đoán rằng với thu nhập của nhà họ, chắc là không tới nỗi.”

Kỷ Đinh hơi sững người.

Ôn Nghiên cúi đầu nhìn cô, bổ sung: “Đương nhiên, nếu hắn lấy danh nghĩa cá nhân thuê côn đồ đánh anh, anh chỉ có thể bớt đi đêm thôi.”

Đã đến nước này mà anh còn đùa được.

Kỷ Đinh khẽ đấm vào cánh tay anh: “Em thật lòng lo cho anh mà.”

Ôn Nghiên cong môi: “Vậy chúng ta làm cách này để ngăn ngừa hậu họa.”

“Sao cơ?”

“Chuyển cho hắn ít tiền là xong.”

Anh lấy điện thoại ra, trước mặt Kỷ Đinh chuyển cho Lý Hạo một vạn tệ.

Nghiên: [Cầm đi khám bệnh, không cần cám ơn.]

Kỷ Đinh: …

Chuyển “ít” tiền?

Bỗng có cảm giác mình được bao nuôi.