Trong nhà bếp vẳng ra tiếng nước chảy, người đàn ông vóc dáng cao ráo đứng trước bồn nước, tay đeo găng cao su, cầm một cái đĩa nghiêm túc rửa sạch. Lúc anh nhìn xuống, rèm mi rủ thành một bóng râm nhàn nhạt dưới mắt khiến người ta không nhìn rõ được thần sắc.

Kỷ Đinh bước tới: “Anh A Nghiên, để em giúp anh nhé.”

Khóe môi anh lúc này mới nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi xuống nhìn cô, giọng dịu dàng: “Không cần, anh rửa nhanh thôi mà.”

Kỷ Đinh biết, thế giới người trưởng thành ít nhiều gì cũng có những lúc nói một đằng nghĩ một nẻo. Anh A Nghiên tuy còn trẻ nhưng lúc ở bàn ăn, những gì anh thể hiện ra khiến cô thấy hoài nghi, rốt cuộc lời anh nói có phải là thật lòng hay không.

Cô dò hỏi: “Thật sự không cần em giúp sao?”

“Thật.” Ôn Nghiên khẽ cười, “Nhưng nếu em muốn thì có thể nói chuyện với anh một lúc.”

“Được thôi!” Kỷ Đinh đảo đảo mắt, nhớ lại lời mẹ nói lúc nãy.

Thanh Hoa à!

Mơ ước của cô!

Kỷ Đinh vốn có suy nghĩ tích lũy thêm kinh nghiệm nên bắt đầu phỏng vấn: “Anh à, hồi cấp ba anh thế nào, bận lắm phải không?”

“Ừ, cũng hơi bận.” Ôn Nghiên nhớ lại, “Lúc đó cũng gần giống bây giờ, đều là những bài tập chất đống, những bài thi không bao giờ kết thúc.”

“Đúng rồi, bọn em cũng thế, đã nghỉ đông rồi mà thầy cô còn không cho nghỉ ngơi.” Nói đến đây, Kỷ Đinh chu cái miệng nhỏ ra, hai má phồng lên trông cực kỳ đáng yêu.

“Thầy cô môn nào cũng nói, ‘Trời ơi bài tập thầy chia cho các em không hề nhiều tí nào’, nhưng đâu biết tất cả các môn cộng lại thì đúng là chết người!”

Điệu bộ nhái lại của cô đã chọc cười anh, không khí bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn.

Ôn Nghiên nói: “Vậy Đinh Đinh đã làm xong bài tập nghỉ đông chưa?”

“Em xong rồi! Đã nghỉ được mười mấy ngày rồi mà…”

Giọng anh dịu dàng: “Còn cả tháng nữa mà? Sao không để dành từ từ làm?”

“Cái này… vẫn là nên mau chóng làm cho xong thì tốt hơn, để mình còn có không gian kiểm soát.”

“Vậy à.” Ôn Nghiên cười, cúi đầu, hơi xuất thần, dường như đang rơi vào suy tư.

Mãi sau Kỷ Đinh mới nói: “Anh à, bình thường anh có chủ động làm bài tập thêm không?”

“Có chứ.”

Cô nói ra phiền não của mình: “Vậy nếu bài tập thầy cô cho nhiều quá thì sao? Như vậy không còn thời gian nữa, nhưng em lại thấy những quyển đề em tự tìm được còn hay hơn.”

“Vậy thì bớt làm bài thầy cô cho lại.” Ôn Nghiên đặt chén bát vào tủ sạch, tháo găng tay ra treo lên rồi thong thả rửa tay, “Làm những việc mà em cho là có ích thì lúc nào cũng đúng.”

“Nhưng lên lớp thầy cô sẽ kiểm tra mà.”

Anh quay lại, ánh mắt lóe lên tia gian xảo: “Đằng sau có đáp án đúng không?”

“Anh… anh bảo em copy hả?” Kỷ Đinh nhanh chóng phản ứng kịp, ra vẻ khó xử, “Như vậy không ổn lắm nhỉ?”

Ôn Nghiên cong môi: “Những đề bài đó đối với em chưa chắc đã khó, đúng không?”

“Dạ… đúng là thế.”

“Em cứ nhảy qua hết những bài mà em nhìn qua đã biết giải thế nào, chắc là sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Đó gọi là ‘sự lặp lại quá nhiều của trình độ thấp’, chẳng có ý nghĩa gì cả.” Anh xoa đầu cô, đôi mắt lấp lánh nụ cười, “Không cần tuân thủ.”

Lúc Ôn Nghiên cười, đuôi mắt sẽ hơi nâng cao, toát ra một vẻ lơ đãng, rất có sức quyến rũ mê hoặc.

Kỷ Đinh ngẩn người, cúi đầu không nói gì, mấy phút sau mới nhận ra người ấy đã bắt đầu đi ra phòng khách, thế là vội vàng đuổi theo: “Vậy, em thử xem sao.”

“Ừ.” Anh dừng bước, quay lại, ngón tay trỏ đặt trên môi, hạ giọng cười nói: “Không được méc với anh trai em nhé.”

Nếu để bố mẹ biết, không chừng sẽ nghĩ rằng anh A Nghiên dạy hư cô.

Kỷ Đinh nheo mắt, cười nói: “Anh yên tâm, em không làm thế đâu.”

Mãi tới trưa, Kỷ Sâm mới dụi đôi mắt kèm nhèm xuất hiện dưới lầu, lúc này cả nhà đã chuẩn bị ăn trưa.

Kỷ Nhân Lượng cười lạnh: “Nếu con còn không dậy, bố sắp quên mất có thằng con trai rồi.”

Kỷ Sâm chột dạ cười: “Trời, con quên đặt báo thức thôi mà.”

“Bố thấy không phải. Thằng nhóc nói thật đi, tối qua có phải lại len lén thức đêm chơi game không?”

Khóe môi Kỷ Sâm như đông cứng, cố gắng giữ bình tĩnh, phản ứng đầu tiên là nhìn Ôn Nghiên.

Đối phương rất bình thản, không có chút cảm giác lúng túng nào.

Cũng đúng, bạn thân của mình không phải kiểu lo chuyện bao đồng.

Kỷ Sâm nghĩ thế, ánh mắt lại nhìn sang Kỷ Đinh.

Con nhóc này không dám nhìn anh, chắc chắn là nó giở trò!

Còn chưa suy nghĩ xong thì bên tai vẳng đến giọng nói giận dữ của Kỷ Nhân Lượng: “Nhìn gì mà nhìn? Trả lời bố đã!”

“Trời ơi bố, con thì… con thừa nhận tối qua có chơi game một chút, nhưng mà không thức đêm, mười một giờ con ngủ rồi mà.” Kỷ Sâm gãi gãi gáy, vẻ rất chân thành, “Không tin bố hỏi A Sâm đi.”

Kỷ Nhân Lượng nhìn anh, hừ một tiếng: “Đừng vờ vịt nữa, bố biết hôm qua con chơi tới 2 giờ sáng.”

Hàng lông mày của Kỷ Sâm giật giật – không thể, vậy mà cũng biết? Bố là Thiên Lý Nhãn hay là Thuận Phong Nhĩ, cửa phòng khóa kỹ như vậy làm sao mà biết được?

“Con…”

“Còn biện minh à?”

Bố vẫn lên tiếng ép tới đường cùng, Kỷ Sâm cuống quá buột miệng: “Là A Nghiên muốn chơi! Cứ kéo con vào cùng rồi bắt con giữ bí mật, con là bất đắc dĩ thôi mà bố!”

Ôn Nghiên: “…”

Ok fine!

Anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe Kỷ Đinh cười giễu: “Anh à, sao anh dám làm mà không dám nhận vậy?”

Giọng cô trong trẻo rõ ràng, giống thủy tinh va đập vào nhau, tuy có chút non nớt nhưng từng câu từng chữ gằn rất mạnh: “Đây không phải chuyện nam tử hán đại trượng phu làm đâu!”

Kỷ Sâm lén lút trừng mắt với Kỷ Đinh, cô giả vờ không thấy gì.

Kỷ Nhân Lượng trầm giọng: “Đúng, còn dám vì chuyện này mà lừa gạt bố mẹ!”

Tô Duyệt Dung kịp thời xen vào: “Tiểu Sâm, bố mẹ không phải không cho con chơi game, chỉ là không muốn con cứ mê đắm nó.”

“Con…” Kỷ Sâm mím môi không nói, bất giác nhìn Ôn Nghiên đang ngồi nghiêm chỉnh bên bàn.

Có lẽ nhận ra sự ngượng ngập và khó xử của bạn, Ôn Nghiên đứng dậy: “Cô chú ạ, con vào bếp múc thêm canh.”

Đợi anh đi rồi, Kỷ Sâm mới hít một hơi, nói nhỏ: “Đúng là con đã kéo A Nghiên chơi game chung, tối qua sau khi cậu ấy đi ngủ rồi con lại không nhịn được mà chơi thêm mấy tiếng nữa. Bố mẹ, xin lỗi, con không nên phá vỡ lời hứa, cũng không nên nói dối. Con nên kiểm soát tốt bản thân, là con đã chưa làm tốt, con biết lỗi rồi.”

Vẻ mặt Kỷ Nhân Lượng dịu lại, Tô Duyệt Dung vẫy tay với con trai: “Được rồi, lại đây ăn cơm. Nhưng lần sau đừng như thế nữa.”

Kỷ Sâm cuối cùng cũng yên tâm hơn, cười vẻ nịnh nọt: “Dạ biết rồi.”

Có người vẫn chưa quay lại, Kỷ Đinh đứng dậy: “Con đi lấy bát giúp anh A Nghiên đây.”

Cô đẩy cánh cửa kính nhà bếp, thấy những bát canh bốc khói đã được bày ngay ngắn, cô cười ngọt ngào: “Anh à, vất vả rồi.”

Ôn Nghiên nhìn ra ngoài, vẻ mặt vẫn hơi ngẩn ngơ, lúc này đã định thần lại mới dịu giọng nói: “Nên làm mà.”

Kỷ Đinh nhận ra sau khi ăn xong, Kỷ Sâm đã phớt lờ cô, vẻ lười nhác như không muốn nhìn thẳng cô.

Xì, đồ nhỏ mọn, chỉ có bóc phốt anh một lần trên bàn ăn thôi mà!

Cô thầm mắng, rồi nhanh chóng quên bẵng chuyện này, vốn tưởng lát sau chắc anh trai sẽ hết giận ngay thôi, nào ngờ đến tối mà Kỷ Sâm vẫn từ chối giải bài cho cô, lý do là…

“Không biết làm.”

Có tới mức thù dai thế không? Vì tức giận mà thậm chí không tiếc chuyện hạ thấp bản thân?

Kỷ Đjnh hỏi: “Anh không biết làm thật?”

Lần này Kỷ Sâm bỏ qua cô luôn, vắt chân ngồi đó giả vờ đang đọc sách.

Cô nhìn chằm chằm anh trai hồi lâu rồi tức tối bỏ đi: “Anh sẽ phải trả giá vì những gì đã làm hôm nay!”

Kỷ Sâm bật dậy, giọng cảnh giác: “Em lại đi méc à?”

Anh ho khan rồi cười lạnh lẽo: “Chỉ có người bất lực mới đi tìm người khác khóc kể khi gặp chuyện, nếu em có giỏi thì đừng có cáo mượn oai hùm!”

Kỷ Đinh nghiến răng kèn kẹt, hít thở sâu mấy lần rồi ngoảnh đít đi vào phòng.

Kế khích tướng rõ rành rành, nhưng Kỷ Sâm vẫn nhắm đúng vào điểm yếu của cô.

Con người cô không sợ gì, chỉ sợ thua, từ nhỏ đã có tính hiếu thắng. Anh trai nói như thế, Kỷ Đinh thực sự cảm thấy nhờ bố mẹ đứng ra giúp đúng là mất mặt.

Bình tĩnh một lúc, cô ôm đống bài tập ra ngoài hành lang, rẽ qua rồi đứng trước cửa phòng Ôn Nghiên.

À thì… hỏi bài thôi mà, chắc không tính là cáo mượn oai hùm nhỉ?

“Cộc cộc cộc.”

Trong phòng nhanh chóng vang lên giọng nói trầm ấm của người ấy: “Mời vào.”

Kỷ Đinh đẩy cửa ra, nhìn thấy Ôn Nghiên đang ngồi trước bàn máy tính, gõ gì đó trên bàn phím.

Đồ đạc của anh không nhiều, trong phòng bài trí không mấy khác so với trước, toát ra một cảm giác lạnh lẽo.

“Anh A Nghiên, em muốn nhờ anh chỉ giúp mấy câu, được không?”

Ôn Nghiên vẫy tay với cô, lúc lại gần, Kỷ Đinh mới nhận ra anh đeo một cặp kính gọng vàng khiến sống mũi càng cao hơn, góc mặt cực kỳ hoàn hảo, hơn nữa khí chất cũng trở nên chín chắn, vững vàng hơn.

Bị gương mặt này “giết” trong tích tắc, cô hóa đá.

Ôn Nghiên ngước lên, tìm cái ghế cho cô ngồi rồi mỉm cười: “Ngồi đi, từ từ nói.”

“Ồ.” Kỷ Đinh ngồi cạnh anh, đẩy mấy bài làm sai sang, “Cái này… em muốn hỏi bài Vật lý trước, tại sao quả cầu nhỏ trong quỹ đạo vận hành của từ trường lại thế này?”

“Nội dung bài cấp 3 anh không đám bảo nhớ được bao nhiêu, để anh xem trước nhé.”

Miệng thì nói thế nhưng Ôn Nghiên chỉ đọc bài một lát đã nhanh chóng cầm bút lên viết viết gì đó trên giấy nháp. Kỷ Đinh chồm lại gần xem, phát hiện anh đã phân tích tình huống chịu lực của quả cầu.

“A, hình như em quên lực ma sát trên dốc nghiêng rồi.” Cô lè lưỡi, rút quyển bài tập lại, nói nhỏ, “Sai lầm sơ đẳng.”

Anh vừa lắc đầu vừa cười khẽ: “Bài tiếp.”

Kỷ Đinh lại hỏi mấy bài toán lý, Ôn Nghiên đều giải đáp ra, hơn nữa giảng giải cũng rất cặn kẽ, rõ ràng. Anh vừa giảng cô vừa sửa lại, hai người cứ thế mà hiệu quả nhanh cực kỳ.

Trong lòng Kỷ Đinh rất vui – ai ngờ anh A Nghiên lại giỏi như vậy, còn giỏi hơn cả anh cô nữa!

Cái ông anh kia, ngay cả môn Hóa chuyên ngành của mình mà thi thoảng cũng có lúc không giải đáp được.

Nghĩ thế, cô cười nói: “Anh A Nghiên, đây là bài cuối rồi. Bài về tiết diện nón, siêu khó luôn, không có hệ số chính xác mà chỉ có các chữ cái a, b, c… Em làm bao nhiêu lần rồi cũng không ra.”

“Kiểu bài này thông thường đều là không tính toán kiểu bình thường được.” Ôn Nghiên nhìn cô bé một cái, dường như hiểu được ánh mắt cô, nhướn mày nói tiếp, “Em muốn anh tính giúp em?”

Kỷ Đinh chắp hai tay lại, chớp đôi mắt to: “Please.”

“Được rồi.” Anh cong khóe môi, chọc cô, “Nhưng anh làm những việc này không miễn phí đâu.”

“Hả? Cần tiền ạ?”

“Ừ.” Ôn Nghiên gật đầu vẻ nghiêm túc.