Hai bóng người tiếp tục di chuyển về phía trước, như là vô định. Từng đợt gió thổi qua hiu hiu lạnh cho thấy thời tiết đang có sự chuyển biến và nếu như Turan không nhầm thì mùa đông đang đến với nơi đây.

Turan vừa đi vừa đưa mắt nhìn quanh, cẩn thận quan sát. Nó không phải đang dè chừng bất kì mối nguy hiểm nào, hay nói đúng hơn thì nó luôn luôn cảnh giác, nhưng quan sát là để tìm kiếm thêm thông tin, đồng thời xác nhận những điều mà hai phần linh hồn của nữ người sói đã nói.

Đầu tiên, vùng đất mà Turan và Camilier đang đặt chân lên là một vùng đồng cỏ rộng lớn, đến mức có thể toàn bộ phó bản đều chỉ là gói gọn trong đấy. Tuy rằng một vài ngọn núi lớn nhỏ có thể trông thấy được từ xa, nhưng chúng quá xa rồi, rất khó mà đi tới được chỉ bằng phương pháp thông thường.

Về mặt thời gian, khởi đầu của phó bản tương đối yên bình, tạo cơ hội cho du hành giả do thám và thiết lập đội hình. Điều này lại chẳng giúp ích mấy cho Turan vì hiện tại ở đây chỉ có nó và nữ người sói, vốn chênh lệch nhau đến tận 15 bậc Thần cấp. Thế nên chủ yếu là tùy cơ ứng biến, và có lẽ hầu hết phần chiến đấu đều phải do bản thân Turan đảm nhận.

Nói đến chiến đấu, kẻ địch có thể phải đối mặt trong phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’ khá đa dạng, nhưng về chủng tộc thì hầu hết đều là con người. Đấu sĩ, ma pháp sư, thuật sư, xạ thủ, người cầu hồn, vân vân, đủ cả.

Đó là một vấn đề lớn. Kẻ địch sở hữu nhiều loại năng lực, nếu hoạt động tốt với nhau như một đội thì một mình Turan sẽ khó thể nào chống lại, đặc biệt là khi nó còn chưa biết đối phương có những năng lực gì. Trong lời của Camilier thậm chí còn nhắc đến một số chức nghiệp nó chưa từng nghe tới bao giờ.

Thế nhưng Turan rõ ràng là không còn cách nào khác ngoài đối mặt. Nó sẽ dành tất cả những gì mình có cho trận chiến sắp đến, dĩ nhiên không bao gồm những bí mật quan trọng của bản thân. Dù sao thì lối thoát khỏi phó bản vẫn là có, nếu cần thiết nó có thể từ bỏ.

Hoặc là Turan có thể khiến cho nữ người sói mất đi ý thức để có thể tùy ý sử dụng năng lực mà không lo có ai nhìn thấy hay biết đến. Đây coi như là một lợi ích hiếm hoi khi du hành một mình.

Về môi trường, trời sẽ sớm trở nên lạnh hơn và tuyết có lẽ sẽ rơi. Trời càng lạnh tương ứng với độ khó của phó bản sẽ tăng lên, cùng với cấp độ của quái cũng tăng theo, giải thích phần nào lý do vì sao cấp độ của phó bản là 0.

Turan tỏ ý quan ngại đối với thông tin này. Vốn dĩ nó nghĩ rằng có thể dựa vào Thần cấp 15 của bản thân để loại bỏ một phần khó khăn, dành thời gian tìm hiểu về nhiệm vụ tài liệu, nhưng mọi việc sẽ chỉ tệ hơn nếu nó không sớm hoàn thành phó bản. Đây thật sự là đang thử thách sự tỉnh táo của nó.

Mặt khác, tọa lạc ở phía nam của phó bản chính là một vùng trũng nơi có con sông nhỏ chảy qua. Cạnh hai bên bờ sông tồn tại hai bộ lạc sống đối diện nhau. Đấy nhiều khả năng là nơi bắt đầu câu chuyện của phó bản.

Một điểm cần xác định là Turan không cần phải bảo vệ người của hai bộ lạc. Thậm chí, nó có thể tùy ý ra tay với họ, vì đối phương là quái; và nếu như nó không đạt được một vài điều kiện nhất định, họ còn xem nó là kẻ địch.

Thế nên bây giờ khi đang trên đường hướng đến phía nam, Turan cần phải suy tính cho xong nhiều hơn một kế hoạch cho những tình huống khác nhau có thể xảy ra. Tốt nhất nó không nên đối địch với người của hai bộ lạc để có thể đào sâu vào câu chuyện của phó bản. Còn chuyện sau đó, bắt đầu là khi một cuộc tấn công xảy ra, tùy thời quyết định.

– Tôi đã bảo rồi, đó chỉ là nơi xảy ra cuộc tấn công đầu tiên. Chúng ta vốn cũng chẳng cần phải tham gia. Mục tiêu cuối cùng là đóa hoa tuyết.


Camilier cất lời với vẻ khó chịu. Dường như việc Turan có thể dễ dàng theo kịp tốc độ của cô ta mặc kệ cô ta có cố gắng tăng tốc như thế nào đã khiến cho nữ người sói bực tức.

Có điều, lời của Camilier không sai. Để hoàn thành việc càn quét phó bản, việc tìm thấy và đạt được đóa hoa tuyết là cần thiết. Nếu chỉ xét yếu tố ấy hòng giúp cô nàng đột phá Nihr, Turan sẽ không nên mạo hiểm dành thời gian và công sức cho những thứ khác.

Nhưng Turan sẽ không thay đổi ý định. Phần linh hồn kia đã bảo rằng Turan cần phải đi về phía nam, và dù không hiểu sao phần linh hồn này chẳng vui vẻ gì với điều ấy, nó tin chắc chuyến đi là đáng giá.

Không mất quá lâu để Turan có thể thấy được những ngôi nhà được dựng trông có phần tạm bợ ở cạnh một dòng sông chỉ rộng chưa đến mười mét. Người ở phía bên này dòng sông có thể dễ dàng lội qua phía bên cạnh để đến bộ lạc đối diện vì độ sâu của nước cũng chỉ đến ngang ngực mà thôi.

Ngoài con người, xen lẫn giữa những ngôi nhà còn có các loài gia súc được chăn thả khá tự do. Quang cảnh tương đối yên bình, đúng như những gì mà nữ người sói đã nói. Tuy nhiên, thứ yên bình ấy sẽ không kéo dài lâu.

Turan và Camilier bắt đầu tiếp cận hai bộ lạc. Nữ người sói đã từ bỏ việc ganh đua với Turan, thay vào đó không ngừng hỏi ý kiến nó về việc món thịt nào trong số những vật nuôi kia là ngon nhất. Thế này có lẽ vẫn còn tốt khi cô ta chưa đặt cả những thành viên bộ lạc vào danh sách món ăn.

Người lạ tất nhiên không được chào đón, nhất là khi Turan có vẻ bề ngoài khác biệt hẳn so với đối phương. Ngay khi nó và nữ người sói tiến vào trong tầm mắt của người của bộ lạc, họ đã nhanh chóng cử một nhóm người chạy tới đón đầu với giáo, mác, cung, nỏ, trượng và cả súng ống các loại.

Turan có hơi ngạc nhiên. Nó mặc dù có nghĩ tới khả năng đối phương sở hữu nhiều loại vũ khí, nhưng đến cả súng ống cũng có mà vẫn sống trong những ngôi nhà tạm bợ thế này thì khó mà tin được. Họ hẳn đã mua chúng.

Một người đàn ông mạnh dạn tiến về trước trong khi những người khác vội vàng vây lấy xung quanh Turan. Rồi ông ta nói lớn:

– Ngươi là ai? Muốn làm gì?

Turan có thể dễ dàng nghe hiểu như hầu hết các phó bản khác. Ngôn ngữ, ít nhất là về mặt tiếng nói, không phải là vấn đề ở đây.

– Tôi muốn trao đổi.

Turan cất tiếng, đồng thời hạ thấp người, đặt trên đất một vài món đồ. Chúng đều là những món trang bị mà Turan lấy được từ chỗ tiệm rèn Phylts. Không phải là đồ tốt đối với nó, nhưng với những người này thì thậm chí có thể xem là báu vật.

Người đàn ông nhìn chằm chằm lấy mấy món đồ được đặt xuống, chờ cho tới khi Turan và Camilier đã lùi về đủ một khoảng xa thì mới tiến tới xem xét kỹ hơn. Hồi lâu, ông ta bảo:



– Muốn đổi cái gì?

Cùng với lời ấy, những người xung quanh trở nên ít cảnh giác hơn, bắt đầu bàn tán về thứ họ muốn. Có lẽ họ đã khá quen thuộc với cuộc trao đổi như thế này.

– Một vài vật nuôi mà ông có. Số lượng tương ứng với số món đồ mà ông muốn đổi.

Turan cất tiếng, không hề có ý bán với giá đắt. Cơ bản thì nó cũng chẳng rõ giá cả thế nào là hợp lý cả. Đối với những người này, vài con vật nuôi vẫn là rất quý giá.

Trong lúc nói chuyện, Turan đặc biệt để ý đến một người đàn ông cầm trượng đứng phía sau đội hình. Đối phương che kín mặt, mắt nhắm hờ nhưng rõ ràng là để ý hết mọi chuyện đang xảy ra. Hơn hết, nó có thể cảm nhận được dòng chảy ma năng vận chuyển ở trên người ông ta. Là một ma pháp sư, kỹ năng chủ đạo của nó xác định một cách chắc chắn.

Có điều, đó hoàn toàn không phải là một mối lo ngại. Cấp độ của đối phương quá thấp, và cả những người khác cũng vậy. Một du hành giả Thần cấp 15 như Turan có thể giải quyết toàn bộ mà chẳng đổ một giọt mồ hôi.

– Còn có gì nữa không?

Người đàn ông đại diện lên tiếng. Ông ta có ý hỏi về những món đồ mà Turan muốn trao đổi, dường như không vừa ý lắm với những gì mà nó đưa ra.

Nở một nụ cười niềm nở, Turan thốt:

– Còn. Nhưng chúng có hơi đắt…

Vẻ mặt người đàn ông trở nên tươi tắn hẳn lên, bảo:

– Không sao. Vật nuôi chúng tôi còn nhiều.

Lời là vậy. Đối phương chắc phải rất tự hào về sự giàu có của mình. Turan không buồn đánh vỡ điều ấy, đáp:


– Tốt. Mời xem.

Turan lấy ra một khẩu súng ngắn còn mới toanh, sáng bóng màu kim loại với ổ đạn sáu viên. Thứ này trông hào nhoáng là thế, nhưng gần như không có ích gì trong chiến đấu bởi cấp độ và phẩm chất đều thấp. Ít nhất là một du hành giả Thần cấp 15 như Turan đây chẳng có gì phải e ngại.

Người đàn ông mở tròn hai mắt, hoàn toàn bị cuốn hút bởi khẩu súng. Không chỉ ông ta, những người khác cũng rất hứng thú, chẳng còn buồn để ý tới cử động của Turan hay nữ người sói nữa.

Chỉ có riêng người đàn ông là ma pháp sư kia là tỏ ý ghét bỏ. Ông ta hẳn có lòng tự tôn rất cao với ma pháp của mình.

Cứ thế, cuộc trao đổi diễn ra. Turan được mời tiến vào ngôi làng của bộ lạc, tùy ý lựa chọn vật nuôi mà mình muốn. Nó để quyền lợi đó lại cho Camilier, người mà chừng đã không chịu nổi được thưởng thức mấy món thịt di động trước mắt nữa.

Và do đó, nhân dịp ấy, một con bò lớn bị giết mổ để làm thành một bữa tiệc cho cả bộ lạc. Con bò sẽ tính vào phần của Turan, nhưng điều đó tự nhiên không hề ảnh hưởng đến nó. Nó vẫn hoàn toàn ý thức rõ những gì mình cần làm.

Lợi dụng bầu không khí vui vẻ, Turan khéo léo hỏi thăm về tình hình của bộ lạc và những chuyện xảy ra gần đây. Nó cũng không quên dò hỏi về bộ lạc phía bên kia con sông.

Đáng tiếc là những thông tin Turan lấy được chẳng giúp ích gì thêm cho nó vì chúng đều đã được cung cấp bởi Camilier từ trước. Ít nhất thì nó có thể dựa vào đó để xác định rằng lời của cô nàng là thật.

Cuộc tấn công sẽ diễn ra vào tối nay. Không có thông tin nào về xuất xứ của những kẻ tấn công, chỉ biết chúng được trang bị đầy đủ, có nhiều năng lực thuộc nhiều chức nghiệp khác nhau, và giết chóc rất chuyên nghiệp.

Một điểm có thể xác định là những kẻ tấn công không phải người trong quân đội vì hành động không có tính thống nhất tổng thể mà thiên về hoạt động theo nhóm hơn. Dựa theo những điều đó, Turan đặt ra một suy đoán rằng đám người ấy có thể là du hành giả.

Cụ thể là du hành giả như thế nào thì Turan còn chưa biết được, nhưng hẳn là nên khác biệt với bản thân nó, hay nói rộng hơn là khái niệm du hành giả có Thần cấp được biết đến như bây giờ. Chỉ mong điều đó là đúng, vì nếu không thì sự tình sẽ rất phức tạp, và lựa chọn trộn lẫn vào bộ lạc để tìm kiếm thông tin của nó sẽ thành một sai lầm tai hại.


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc