Lời nói chân thành, hành động ôn nhu mà từ trước đến nay Diệp Lạc Hy chưa từng được có, thậm chí cả việc bốn người bọn hắn âm thầm ra ngoài chặt bớt vây cánh của Cửu Lâu Xà Tà Thần, âm thầm thành lập một đại quân đoàn trên dưới trăm vạn người ở Minh giới, chính là chờ ngày nàng lấy đầu Cửu Lâu Xà, cũng chính là muốn cùng nàng đánh vào Cửu Trùng Thiên và Ma giới.

Lời nói của Tứ Hung Thú có thể có rất nhiều kẻ xem là trò đùa, cũng có thể xem là sự lừa gạt để bọn hắn tiêu khiển như trong lòng bàn tay.

Nhưng chính hành động ký khế ước linh hồn, đem sinh mạng của bản thân đặt vào tay nàng đã nói lên tất cả.

Ban đầu, có lẽ nàng đã nghĩ rằng, mình chính là kẻ hạ phong trong kế ước này, nhưng thật ra không phải.

Trái tim của Diệp Lạc Hy đập loạn nhịp thêm một lần nữa.

Nhưng lần này không phải chỉ có một mình nàng đơn phương thầm mến mộ, mà là được yêu thương và cưng chiều.

Một đời khổ cực thiện lương, lại bị kẻ không biết trân trọng dày vò chà đạp.


Đó không phải là do ý trời, cũng không phải là do nàng không tốt, hay là do Ma Tôn không yêu nàng.

Chẳng qua, nàng là một mảnh ghép chưa tìm được đúng vị trí dành cho mình.

Một khi đã tìm được, nàng sẽ không cần sợ hãi, cũng không cần gò bó.

Chỉ có thoải mái, vui vẻ cười làm chính mình mà thôi.

Có điều, nàng hơi thắc mắc một điều.

Vốn nàng chỉ nghe khế ước linh hồn và khế ước thú khác nhau.

Tuy nhiên, khế ước linh hồn có phần hơi nguy hiểm một chút, nhưng chính xác thì nguy hiểm đó là nguy hiểm bao nhiêu? Là bán cả mạng hay đổi cả tính sao?
“Tại sao các ngươi lại ký khế ước linh hồn với ta?” Nàng hỏi bọn hắn: “Ta có tìm hiểu qua, không phải nó là một khế ước rất nguy hiểm hay sao? Ta chết, các ngươi cũng sẽ chết, không phải hay sao?”
Bọn hắn nhìn nhau, không biết nói sao cho nàng hiểu.


Chỉ có thể nhìn nhau đầy hội ý.

Bởi vì xét theo tính cách của nàng, khi biết được sự thật của khế ước linh hồn này, nàng nhất định sẽ tìm được cách giải.

“Nói cho ta nghe đi, tại sao lại phải cùng ta ký khế ước linh hồn này? Chẳng thà các ngươi xem ta như một sủng vật, ký khế ước thú là được rồi, không phải hay sao?”Nàng nhìn bốn người bọn hắn, cảm thấy dường như chuyện ký khế ước thú không đơn giản chỉ là một khế ước.

“Nàng ngốc sao?”Cùng Kỳ khẽ gõ nhẹ lên đầu nàng: “Chúng ta xem nàng như mạng, sủng nàng hơn trân bảo, làm sao có thể bắt nàng ký khế ước thú chứ? Chẳng thà bảo chúng ta đem nhốt nàng vĩnh viễn ở đài Lưu Ly chỗ Phán Quan cho rồi.”
Diệp Lạc Hy xoa xoa cái trán của mình, sau đó lại nhìn sang Đào Ngột, cầu một lời giải thích.

Đào Ngột trước ánh mắt cầu khẩn nàng của nàng, hắn cũng mềm lòng rồi, thở ra một hơi, hắn nói: “Được.

Ta đáp ứng nàng.

Có điều, nàng phải hứa với chúng ta một điều kiện, bằng không, dù cho có bị phản phệ tới chết, bốn người chúng ta cạy răng cũng không hé nửa lời cho nàng.”
Diệp Lạc Hy mở to mắt nhìn Đào Ngột, hỏi: “Đáng sợ thế sao?”
Bốn người bọn hắn không nói gì, chỉ có kẻ liếc đông tây, người nhìn nam bắc.

Diệp Lạc Hy cảm thấy chuyện này vô cùng khó xử, đoạn, nàng đành thở ra một hơi, rồi đưa ba ngón tay lên như một lời thề, nói: “Được rồi! Ta hứa! Sau khi nghe xong, ta sẽ một không đánh, hai không mắng, ba không giải trừ khế ước.”Rồi nhìn bốn người bọn hắn: “Vậy đã được chưa?”.